Lúc đến thời tiết còn tốt, nhưng trên đường về tuyết lại bắt đầu rơi.
Vẫn còn sớm, khi họ quay lại điểm xuất phát, A Thố đang ngồi xổm dưới đất chơi đùa với lũ chó.
Tiếng động cơ xe trượt tuyết nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám husky. Giang Đồng vừa dừng xe lại, mấy con chó đã lao tới vây quanh.
“Sao trước đây tôi không phát hiện ra mình cũng được chó thích thế nhỉ?” Giang Đồng nói, bị chúng cọ tới cọ lui vào chân, mãi mới xuống xe được.
Trần Tử Kiêm vỗ tay hai cái, mấy con chó mới chịu chạy đi.
Dù tuyết không lớn, nhưng vẫn phủ đầy mặt Giang Đồng. Khi Trần Tử Kiêm bước tới, anh còn đang dùng tay xoa xoa mặt, quệt xuống chỉ toàn nước.
“Đừng dùng tay.” Trần Tử Kiêm khẽ cau mày, lấy hai tờ giấy trong túi ra, chồng lên nhau rồi giúp anh lau mặt.
Vì tay Giang Đồng đang ướt, anh chỉ có thể giơ lơ lửng giữa không trung, để Trần Tử Kiêm giúp mình lau, hành động này lại trở nên vô cùng tự nhiên.
Giấy lau xong bị Trần Tử Kiêm tiện tay vo lại, nhét trở vào túi áo.
“Bên này có một quan niệm,” A Thố đi tới, liếc Trần Tử Khiêm một cái, “Đám chó này, nhất là Lão Bát, thích trai xinh gái đẹp nhất.”
Giang Đồng không quen nghe mấy lời khen thẳng thừng như vậy, chỉ đơn giản mỉm cười lịch sự. Trần Tử Kiêm có lẽ nhận ra anh hơi ngượng, bèn đổi chủ đề, hỏi A Thố: “Canh nấu xong chưa?”
“Tất nhiên rồi, đi thôi.” A Thố đáp.
Hóa ra hôm nay bọn họ sẽ ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sot-cao-khong-dut-kho-tu/2293880/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.