Tuyết lớn rơi liên tục suốt ba ngày.
Thời tiết ba ngày này khiến người ta không thể ra ngoài, Giang Đồng ngồi thẫn thờ bên giường suốt cả ngày.
Phòng anh có một ô cửa sổ gỗ không lớn lắm, mỗi sáng thức dậy, anh lại kéo rèm ra, ngồi đó nhìn một lúc lâu.
Tòa nhà này không nằm trong rừng, xung quanh chẳng có nhiều cây cối, rất hoang vắng.
Bên ngoài cửa sổ là một ngọn núi, trơ trọi không một bóng cây, nhưng cao và dốc. Trời sáng rất muộn mà tối lại rất nhanh, Giang Đồng ngồi đó, chăm chú quan sát từng tấc cảnh trong khung cửa sổ. Đá ở chỗ này khác với chỗ kia, cọng cỏ hôm qua còn thấy, hôm nay đã biến mất.
Tuyết rơi lả tả, không giống như loại tuyết anh từng thấy mười mấy năm trước, vừa chạm lòng bàn tay đã tan ngay. Ở đây, khi anh mở cửa sổ ra đón, những bông tuyết lạnh buốt nhanh chóng phủ kín tay anh, khiến anh khẽ run.
Sang ngày thứ tư, Giang Đồng bỗng nhận ra tuyết đã ngừng rơi.
Thế giới dường như yên ắng hẳn, anh đẩy cửa sổ, phát hiện hôm nay gió cũng rất nhỏ.
Bất chợt nảy ra ý muốn xuống tầng chơi tuyết, anh định rủ Trần Tử Kiêm đi cùng, nhưng hắn không có trong phòng khách. Đến gõ cửa quấy rầy thì có vẻ không hay lắm, thế nên sau một hồi chần chừ, Giang Đồng mặc đồ chỉnh tề rồi tự mình ra ngoài.
Tuyết dưới đất dày đến mức anh chưa từng thấy bao giờ, giẫm lên mềm xốp. Ban đầu anh bước rất chậm, sau khi chắc chắn là không có vấn đề gì,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sot-cao-khong-dut-kho-tu/2293884/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.