“Em có chắc mình muốn đi học không? Em có thể ở lại đây với anh.” Anh Tod vỗ nhẹ xuống tấm đệm trong phòng chờ và tôi ngồi xuống cạnh anh, cố gắng không để ý tới gần chục bệnh nhân đang có mặt trong phòng mặc dù chẳng ai nghe hay nhìn thấy bọn tôi.
“Em cũng muốn lắm chứ. Em chỉ muốn chẳng bao giờ phải đi đâu khác. Nhưng Emma, anh Nash và Sabine vẫn đi. Bọn em vẫn đang hy vọng là đám tà ma sẽ quay sang cấu xé lẫn nhau và nhỡ chúng định nhập vào ai đó trong trường thì em còn kịp thời xử lý.”
Sự thật là như vậy. Nhưng không phải toàn bộ. Tôi cần phải nói chuyện với tên Ira một lần nữa, và nếu anh Tod biết điều tôi sắp làm, chắc chắn anh ấy sẽ đòi đi cùng tôi. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra, vì hai lý do:
Thứ nhất, tôi không muốn hai người họ gặp nhau. Tôi không muốn anh Tod bị kích động bởi con quỷ của phẫn nộ giống như tôi lần trước. Tôi không muốn hắn chạm vào người anh ấy vì bất cứ lý do gì.
Thứ hai, tôi không muốn bị anh Tod xen vào hoặc phản đối nếu chẳng may tôi có phải trả giá để mua thêm thông tin từ Ira. Mà khả năng này là rất… cao. Anh ấy hiểu những giới hạn mà tôi sẵn sàng vượt qua và không dám vượt qua để đưa bố quay trở lại, bởi vì cũng như tôi, anh ấy sẵn sàng làm mọi thứ để bảo vệ mẹ mình. Nhưng không nhất thiết phải để anh ý chứng kiến cuộc thỏa thuận giữa tôi và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soul-screamers-nu-than-bao-tu/2337912/quyen-7-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.