“Buổi lễ thế nào hả bố”? – Tôi đặt cốc trà nóng xuống mặt bàn rồi nhẹ nâng chân bố lên, và lót cái gối kê chân xuống đó.
“Kaylee, con không cần phải chăm sóc bố thế đâu. Bố ổn rồi mà.” Bố tôi quay sang xoa đầu nựng Styx. Điều đáng yêu nhất trong mối quan hệ giữa bố tôi và Styx là cả hai đều cho rằng người kia không thể thiếu mình. Bố tôi nghĩ Styx thèm khát sự chú ý và thích được quan tâm. Trong khi mục tiêu duy nhất của Styx là bảo vệ bố tôi bằng mọi giá, vì thế nó hầu như không bao giờ rời bố tôi.
Styx có một nửa dòng máu từ Cõi Âm. Cực kỳ trung thành và có thể bẻ gãy chân ai đó chỉ bằng một cú ngoạm.
“Bố bị ả tà ma đội lốt mẹ nuôi Sabine đâm vào chân.” – Tôi lấy đĩa thức ăn ra khỏi lò vi sóng – “Làm sao mà ổn được?”
“Nhưng bố vẫn còn sống.” – Bố tôi thở dài, và trong một thoáng tôi nhìn thấy sự day dứt trong mắt ông. Nỗi day dứt của người còn sống. “Một số người không được may mắn như thế.”
“Cháu nghe thấy rồi nhá!” Tiếng Emma vọng ra từ trong phòng tắm. Nãy giờ cậu ấy vẫn đang vò đầu bứt tai không biết nên mặc gì cho buổi học đầu tiên ngày mai, trong thân phận là Emily Cavanaugh.
“Cậu cũng còn sống mà, Emma!” Tôi nói. Dù sao cũng sống hơn tôi. Ít nhất tim cậu ấy vẫn tự đập. Mặc dù không phải là trái tim chính gốc của cậu ấy.
Tôi khạt Styx xuống khỏi ghế rồi đặt khay thức ăn xuống trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soul-screamers-nu-than-bao-tu/2337941/quyen-7-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.