“Chúng ta là con mồi á? Và anh ok với chuyện đó?” Nash quay sang nhìn chằm chằm ông anh trai, các vòng xoáy màu xanh và nâu xoay tròn trong mắt anh- một cách thể hiện cảm xúc rất đặc trưng của loài bean sidhe mà chỉ giữa các bean sidhe với nhau mới nhìn thấy được.
“Tất nhiên là không rồi. Chẳng ai điên rồ mà đi ok với mấy chuyện như thế. Vừa nguy hiểm, vừa rủi ro, lại không hề an toàn. Nhưng anh chưa nghĩ ra được kế nào hay hơn, vì thế,…” Anh Tod nhún vai và chịu thua. Tôi còn chưa kịp giải thích thêm thì đã bị Emma nhảy xổ vào hỏi trước.
“Cậu định lấy bọn mình ra làm mồi thật đấy à? Kiểu treo lủng lẳng trên cây ý hả? Cậu định sẽ treo thế nào?”
“OK, thứ nhất, ở đây không có chuyện ai PHẢI làm cái gì hết.” – Tôi nhổm dậy ngồi lên tay ghế để có thể nhìn thấy hết tất cả mọi người trong phòng – “Nếu muốn, mọi người hoan toàn có thể…không tham gia. Nhưng mình nói trước, không tham gia không có nghĩa là mọi người an toàn đâu nhé! Lần trước chúng ta đâu có treo mồi nhử gì mà vẫn bị lão Avari và đồng bọn để mắt tới như thường. Vì thế thu hút sự chú ý của bọn chúng không phải là chuyện khó. Cái khó là làm sao để chúng không nhìn ra sự sắp đặt của chúng ta. Giờ ai đồng ý tham gia thì giơ tay lên, rồi…”
“Có anh.” Anh Nash nói luôn mà không buồn giơ tay.
“Chỉ đơn giản thế thôi?” Emma nhíu mày nhìn Nash đầy ngạc nhiên.
Anh ấy gật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/soul-screamers-nu-than-bao-tu/2337943/quyen-7-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.