“Sám hối thật tốt cho ta! ”Sau khi Thiều Thừa giáo huấn Lữ Thiếu Khanh xong, quẳng lại một câu rồi lướt nhẹ đi.
Lúc rời đi trong lòng Thiều Thừa vô cùng sảng khoái.
Cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới rất thông thấu, cực kỳ thoải mái.
Cảm giác của ông như người táo bón mấy ngày đột nhiên có thể xả được, chính là cái loại dễ chịu ấy.
Trong lòng Thiều Thừa đắc ý nghĩ.
Giờ không nhân cơ hội thu thập tên tiểu khốn kiếp ngươi một phen, đợi thực lực ngươi đuổi kịp rồi, muốn thu thập cũng khó.
Lữ Thiếu Khanh lấy tay che mông, vô cùng giận dữ.
Nếu bị người khác nhìn thấy bộ dạng này có khi còn tưởng Thiều Thừa làm gì hắn.
“Mất mặt quá.
” Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh ngửa mặt lên trời thở dài.
“Lớn thế này rồi mà còn bị đánh vào mông.
”“Mất mặt quá mất mặt!”Thực lực của Thiều Thừa mạnh hơn hắn nhiều lắm, đối mặt với Nguyên Anh kỳ, hắn không có sức phản kháng.
“May là không có người thứ hai nhìn thấy, nếu không mặt mũi đâu mà gặp người ngoài nữa.
”Lúc này.
Trên thân cây bên cạnh truyền đến tiếng chim hót.
“Chíp chíp”Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại nhìn.
Cánh bên trái của Tiểu Hồng ôm bụng, cánh bên phải chỉ vào Lữ Thiếu Khanh cười to.
Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh bất bất thiện, nhìn chằm chằm Tiểu Hồng: “Ngươi cũng thấy được?”Tiểu Hồng càng cười dữ hơn.
Nó còn cố ý xoay mông về phía Lữ Thiếu Khanh uốn éo hai lần.
Lữ Thiếu Khanh giận dữ: “Hôm nay ta chỉ có thể giết người, phì, giết chim diệt khẩu.
”Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-huynh-cua-ta-qua-manh/426689/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.