Thực lực của Đường Nguyên Vĩ chẳng qua mới chỉ là Luyện Khí kỳ trung kỳ.
Chính bởi vì thiên phú và thực lực đều không tốt, cho nên mới bị phái ra ngoài làm ăn, sưu tập tài nguyên cho gia tộc.
Hắn ta gặp phải Lữ Thiếu Khanh chỉ có thể trách hắn ta không may.
So với Lữ Thiếu Khanh, hắn ta chênh lệch quá xa.
Lữ Thiếu Khanh xử lý rất nhẹ nhỏm.
“Để ta xem thử ngươi có đồ tốt gì nào.
”Lữ Thiếu Khanh vui vẻ vơ vét.
Đứng mũi chịu sào dĩ nhiên chính là Trữ Vật giới chỉ.
Lúc Lữ Thiếu Khanh xóa đi ấn ký trên đó, đưa linh thức vào trong giới chỉ thì toàn thân chấn động, vô cùng vui mừng.
“Phát tài rồi!”Trong giới chỉ chứa một đống linh thạch, linh thức của hắn quét qua.
“Một vạn bảy ngàn sáu trăm lẻ một viên linh thạch hạ phẩm.
”“Phát tài rồi, phát tài rồi!”Trong đôi mắt đen tối của Lữ Thiếu Khanh lóe lên tia lấp lánh.
Trong Trữ Vật giới chỉ không có thứ gì khác, chỉ có một đống linh thạch này.
Mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng Lữ Thiếu Khanh không suy nghĩ nhiều.
Những linh thạch này là của hắn rồi.
Sau khi quét một lượt thấy chỉ có một đống linh thạch, không có thứ gì đáng giá khác, Lữ Thiếu Khanh tiêu sái rời đi.
Để lại Đường Nguyên Vĩ chỉ còn chiếc khố nằm trên mặt đất.
“Chuyến đi này đáng quá giá, vừa giúp sư muội trút giận lại có thể kiếm được nhiều như vậy.
”“Đáng giá, đáng giá.
”Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng.
Về việc cướp của Đường Nguyên Vĩ, hắn không hề cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-huynh-cua-ta-qua-manh/426690/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.