Tần Lạc Y khóe mắt dư quang thấy vậy, cả người tóc gáy lập tức dựng thẳng đứng, trên mặt vẫn như bình thường,vẻ mặt ảo não...Một cây ngân châm rất nhanh xuất hiện trong tay nàng, thừa dịp động tác giãy dụa, nhanh chóng hướng tới trên người nam tử đâm xuống.
Ngân châm đâm vào trong cơ thể tạo thành đau đớn rất nhỏ,khiến cho khoé môi nam tử bạch y gợi lên một chút ý cười tàn khốc:
"Người muốn thương tổn ta!Chết!"
Tiếng nói vừa dứt,bàn tay trơn bóng như ngọc liền hướng tới trên đầu nàng chụp xuống.
Tần Lạc Y ghé vào trên người hắn, đối diện cùng ánh mắt lãnh khốc vô cùng của hắn, đối với bàn tay hắn đưa tới tựa như không nhìn đến bình thường, giơ lên ngân châm trong tay,dị thường xinh đẹp nói: "Giết ta, ngươi sẽ cả đời không được! Hắc hắc,không thể nhân đạo...Ngẫm lại chúng ta không thù không oán,đâu cần làm như vậy......"
Bàn tay nam tử bạch y đã muốn tiếp xúc đến đỉnh đầu tóc đen của nàng, nghe vậy liền dừng lại, vốn vẻ lãnh khốc hờ hững trên người, càng thêm lạnh như băng khiến người sợ hãi.
Tần Lạc Y vẫn làm như không thấy, nắm chặt ngân châm bình tĩnh nhìn hắn từ trên xuống dưới, ngồi đối diện hắn, còn tao nhã vươn tay hất hất mái tóc đen phân tán sau lưng.
Xe ngựa rốt cục ngừng lại.
"Chủ tử,người đánh lén đã giải quyết toàn bộ!" Bên ngoài xe ngựa mặc sắc, một đạo thanh âm có chút từ tính trong trẻo lạnh lùng vang lên.
Bạch y nam tử không lên tiếng,ánh mắt lạnh lẽo vẫn đang gắt gao khóa chặt trên người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-huynh-rat-vo-luong/1916798/quyen-1-chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.