Đầu tiên là bàn tay đẫm máu, sau đó là cặp chân vặn vẹo, động tác gã cứng đờ bò dưới mặt đất, chầm chậm đứng lên.
Ánh đèn điện thoại của Lý Thi Nhân vừa hay chiếu lên cổ, lúc này Úc Dạ Bạc mới thấy rõ, hóa ra nam quỷ không phải không có đầu, mà là cái đầu chỉ còn một nửa ở trên cổ.
Đầu gã như bị thứ gì đục nát, mất hơn phân nửa, chỉ còn lỗ tai nối liền với phần xương hàm bên phải, da tróc gần hết, ẩn ẩn lộ ra phần xương trắng hếu bên trong, máu chảy đầm đìa.
Đệt !
Úc Dạ Bạc cảm thấy trong hai tháng tiếp theo ngoài món cổ vịt không thể nuốt trôi giờ còn thêm món lưỡi vịt.
Điện thoại của Lý Thi Nhân phụ trách mảng chiếu sáng, không thể nhìn thấy sự tồn tại của ma quỷ, mà chắc chắn giờ phút này chú cũng không dám bật camera điện thoại, một khi cửa hàng rơi vào bóng tối bọn họ sẽ không thể thấy gì nữa.
Lý Thi Nhân hoảng sợ hỏi: "Sao vậy..."
"Suỵt." Úc Dạ Bạc lập tức cắt ngang lời chú, nhưng người anh em vừa mù vừa điếc một bên vẫn nghe thấy rõ mồn một, nửa khuôn mặt gã hơi nghiêng qua, sau đó giơ hai tay mò mẫm đi về phía họ.
So với " ngoẹo cổ " , tốc độ của gã nhanh hơn nhiều, gần như tức thì dí sát camera !
Thời khắc then chốt, Úc Dạ Bạc được Tần Hoài Chu bế lên bục đặt ma nơ canh, hơn nữa anh còn ấn đầu bắt cậu ngồi xổm xuống.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-lua-chon-kinh-hoang-kinh-tung-thang-sinh/1583315/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.