Hàm ý là, quá kích thích.
Kích thích cái con mẹ anh!
Nếu không phải Mạnh Hạo Nam đang ngủ bên cạnh thì Úc Dạ Bạc đã lập tức đá anh lăn xuống giường.
“Anh buông em ra…”
Nhưng Tần Hoài Chu lại giống như đang cố tình khiêu khích, ôm cậu ngày càng chặt hơn: “Yên tâm, hắn ta không nhìn thấy đâu.”
Nông thôn không giống thành thị, buổi tối bên ngoài không có ánh đèn, trong phòng tối đen như mực.
Cũng chỉ có Tần Hoài Chu không bị ảnh hưởng, nhìn thấy hết thảy rõ ràng.
Người đàn ông nói xong thì nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, vuốt nhẹ lưng cậu như đang dỗ dành trẻ nhỏ, thì thầm nói: “Tiểu Dạ, em ngủ đi, để anh canh cho.”
Vốn dĩ Úc Dạ Bạc không cảm thấy buồn ngủ, nhưng dưới sự dỗ dành của Tần Hoài Chu, cậu yên tâm thiếp đi.
Chậc, quả nhiên yêu đương khiến con người ta sa đọa a…
Đến rạng sáng, cậu bị đánh thức.
“Tiểu Dạ, Tiểu Dạ, tỉnh dậy thôi nào.”
Giấc ngủ Úc Dạ Bạc rất nông, nghe thấy tiếng gọi lập tức mở mắt, giọng điệu còn mang theo vài phần mệt mỏi. Cậu dụi dụi mắt, đuôi mắt ửng đỏ hỏi: “…1 giờ rồi?”
“1 giờ 15.”
“15?” Úc Dạ Bạc ngẩn người: “Bọn họ còn chưa tới bảo chúng ta đổi ca?”
“Chưa tới.”
Úc Dạ Bạc vội vàng ngồi dậy đi giày: “Mau chạy qua xem một chút!”
Mạnh Hạo Nam nằm bên cạnh cũng bị đánh thức, hắn ngồi bật dậy cuống quít hỏi: “Làm sao vậy, có chuyện gì à?”
“1 giờ 15 rồi, đám Tả Vĩ còn chưa tới tìm chúng ta đổi ca.”
Bình thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-lua-chon-kinh-hoang-kinh-tung-thang-sinh/430337/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.