Những ngày sống không có mặt trời suốt nhiều năm qua, rốt cuộc sắp kết thúc sao?
Hạ tướng quân từ trong phòng ngủ ra ngoài, trong tay cầm một bực thư màu trắng, không tiếng động ngồi đối diện Hạ Sơ, đưa thứ trong tay đến trước mặt cô.
"Cái gì?" Hạ Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt từ từ xuất hiện đề phòng.
"Thư."
"Thư gì?"
"Xem thì biết."
"Ai gửi?"
"Lương Mục Trạch."
"Con không muốn." Hạ Sơ không nhìn ông, cũng không nhìn lá thư.
"Không quan tâm thì ba vứt đi đó?"
"Tùy tiện."
Hạ Sơ chợt đứng lên, đá văng cái ghế xoay người ra khỏi phòng ăn, bóng lưng tiêu điều. Hạ tướng quân không hiểu ra sao, tay cầm lá thư còn ngưng lại ở giữa không trung, vừa như hỏi Lan Tử Ngọc, vừa như hỏi Hạ Sơ, "Con bé xảy ra chuyện gì?"
Lan Tử Ngọc ném đũa trên bàn cơm cái "cạch", nổi giận đùng đùng, nhưng trong thanh âm lại xen lẫn nức nở nói: "Anh vẫn luôn không thích Mục Trạch, mỗi lần nhắc tới đều hận không thể lột da cậu ta, hiện tại vui vẻ? Hài lòng? Còn hỏi Hạ Sơ xảy ra chuyện gì, tôi thấy anh mới có chuyện gì, lấy vật này ra còn có thể không đổi sắc mặt sao?"
Hạ tướng quân tức giận quát lớn: "Em nói gì thế? Vật này thế nào?"
"Thế nào thì sao, anh nói thế nào? Biết rõ con gái thương Lương Mục Trạch, lại chưa nhận được tin tức gì, anh trở về liền quở trách Lương Mục Trạch không phải, còn lấy ra một lá thư, còn là. . . . Còn là lá thư màu trắng, anh. . . ." Lan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-mem-mai-duoi-quan-trang/250317/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.