Đứng ở cửa sân thượng, mọi người đảo mắt nhìn quanh. Ánh nắng chói chang giữa trưa khiến họ phải nheo mắt lại.
Sân thượng rộng lớn được lát gạch đỏ. Mặt trời chính ngọ chiếu thẳng vào càng khiến màu đỏ đâm vào mắt đau nhói.
Khiếp sợ nhất là sân thượng không hề có tường cao bao quanh mà chỉ có một hàng gạch thấp tè, vô cùng nguy hiểm.
Giây phút nhìn thấy con gái đang đứng giữa sân trong chiếc váy trắng nguyên vẹn như buổi sáng, Như Tuyết thở phào một hơi, đồng thời lại đau lòng không thôi trước khuôn mặt bỏ bừng vì nắng và sợ hãi của con. Cô vội vàng bước về phía đó, miệng thốt gọi con:
- Ánh Dương.
- Mẹ, mẹ ơi....Mẹ..e...e... – Vừa nhìn thấy mẹ, Ánh Dương liền giãy dụa kịch liệt, hai tay cố vươn về phía mẹ, vừa khóc vừa gọi to.
Trái tim người làm mẹ đau đớn như trăm ngàn mũi kim xuyên qua. Những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con chẳng khác nào từng giọt axit giỏ vào đầu.
Đưa hai tay ra trước, Như Tuyết run run vỗ về con:
- Đừng sợ, mẹ ở đây....Bé con....ngoan...không sợ....
Vừa nói cô vừa vội vàng tiến về phía trước.
Nào ngờ cô mới đi được hai bước, bóng người đằng sau đã lộ diện.
Là người đàn ông mặc bộ đồ tài xế cô đã nhìn thấy, chỉ là khuôn mặt bây giờ không phải lúc đó.
Khuôn mặt lạnh băng và dữ dằn của người đàn ông nhìn chằm chằm Minh Vương.
Trên tay anh ta cầm một sợi dây thừng.
Lúc này mọi người mới chú ý bao quanh bụng Ánh Dương là một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-nham-lan-dieu-ki/1887142/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.