Edit | 4702i.
Cơ hồ là chỉ chớp mắt, Tân Tú đã hiểu “thịt thần tiên” rốt cuộc là gì. Trong miếng thịt ấy tràn đầy linh khí nên thịt rất khó rữa, lão Ngũ lại thuộc linh căn hệ Mộc, linh căn này vốn dĩ giữ được inh cơ và linh khí dễ dàng hơn những linh căn khác, cho nên gần trăm phần trăm miếng thịt kia bị róc ra từ người lão ngũ.
Tân Tú phát giận mắng một câu, điên tiết đến mức chỉ muốn ra ngoài đại sát tứ phương cho thỏa, hận không thể băm sạch hộ pháp gì đó và cả tên chủ Thiên Vương Bồ Tát của hắn nấu lẩu đổ cho chó ăn.
Có lẽ nghe thấy giọng nàng mà lông mi lão ngũ run run, hắn gượng mở mắt.
Nếu đổi thành phàm nhân tầm thường, chân bị róc thịt như thế hẳn phải mất máu mà chết, nhưng họ đã tu tiên mấy năm, tóm lại vẫn khá lợi hại. Chết thì chẳng đến mứ, nhưng nửa chết nửa sống là không tránh được. Hiển nhiên lão ngũ đang không tỉnh táo, hắn mở mắt ra, đôi mắt vô thần, mất một lúc lâu vẫn nhìn vào khoảng không vô định.
Tân Tú ngầm hối hận sao không xin Bạch Phi sư thúc thêm ít cam lộ, nàng nâng mặt hắn lên hỏi: “Lão ngũ? Là đại tỷ đây, đệ nhìn xem còn nhớ ta không?”
Bờ môi lão ngũ giật giật như đang gọi đại tỷ, trong lúc mơ màng nở một nụ cười không được đẹp lắm, trông ấm ức như đứa trẻ bị bắt nạt gặp được trưởng bối.
Tân Tú buông hắn ra, nàng bọc chân lão ngũ lại: “Yên tâm, đại tỷ tới rồi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-phu-kho-qua-roi/475989/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.