Lâm Minh Nguyệt mấy ngày qua không chỉ ở giúp đỡ Đường gia thôn diệt yêu mà còn đem đám ác bá trừng trị thích đáng.
Đường gia thôn trở lại an ổn sinh hoạt sau, luôn đối nàng giống như cứu thế người.
Lâm Minh Nguyệt ngại mang danh tiếng, cho nên cũng không ở lại lâu, nàng hôm nay liền lên đường rồi.
" Lâm tỷ nhớ trở lại thăm tiểu Chu cùng tỷ tỷ nha " tiểu Chu nắm tay tiểu Hạ mà chạy đến từ biệt nàng.
Mấy ngày qua ở chung, tiểu Hạ đã cởi mở hơn với nàng, không có như trước rụt rè.
Tiểu Hạ là lưu luyến nàng rời đi, nàng tối hôm qua còn muốn Lâm Minh Nguyệt lưu lại Đường gia thôn sinh sống.
" Hảo nha, có thời gian liền trở về thăm các ngươi "
" Lâm tiểu thư, tái kiến " Đường Đại Tam cùng Mặc Gia Linh cũng ở từ biệt nàng.
Nàng đối với bọn họ là ân nhân cứu mạng.
" Hảo, tái kiến "
Lâm Minh Nguyệt ngự kiếm mà đi, dần dần bóng dáng khuất khỏi tầm mắt bọn họ.
Bọn họ nhìn nàng đi rồi cũng là trở về.
Nàng dựa theo phương hướng mà Bích Dao chỉ điểm, đi đến một cái hoang vu núi rừng, đến nơi đúng thật thấy được một cánh cổng lớn dẫn vào bí cảnh.
" Không ngờ lại thật sự xuất hiện " Lâm Minh Nguyệt ngắm nhìn này hoa văn trên cánh cửa.
Hoa văn cho nàng biết được nó không thuộc về niên đại này mà là cổ xưa niên đại.
Nàng nhấn vào cơ quan trên cánh cửa, tức khắc bên trong liền mở ra.
Đuốc trên tường cũng tự động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-phu-la-long-ta-nhat-sung/1008387/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.