Bạch Trì Hữu gật đầu, lật người nàng lại, trên người nàng chỉ mặc một chiếc yếm, lộ ra phần lưng đỏ ửng.
Mai Hoa tiên tử chỉ nhìn nàng một cái rồi đi, đột nhiên đánh rơi chậu nước xuống sàn, vẻ mặt mang theo vài phần vui mừng và chấn động.
Bạch Trì Hữu khẽ nhíu mày, “Tỷ làm sao vậy?”
Mai Hoa tiên tử vội vàng lắc đầu, “Trì Hữu, nếu… nếu nàng là Mai Hoa tiên tử chuyển thế, Trì Hữu sẽ cứu nàng, hay cứu ta?”
Bạch Trì Hữu hé mắt, “Có ý gì?”
Mai Hoa tiên tử bước gần thêm một bước, nhìn ấn kí hoa mai yêu nghiệt trên lưng Hoa Tiểu Nhã, “Nàng ——”
“Không thể nào.” Bạch Trì Hữu hiểu ý của cô ta, “Nếu nàng là Mai Hoa tiên tử, không lí nào lại không có pháp thuật.” Hơn nữa tư chất nàng học pháp thuật cũng chỉ bình thường mà thôi.
Mai Hoa tiên tử cười khổ một tiếng, “Ta hiểu ý Trì Hữu, trước mắt cứu nàng quan trọng hơn.” Nói xong, hốc mắt đỏ lên xoay người rời đi.
Bạch Trì Hữu híp mắt, có vẻ lạnh nhạt.
Hoa Tiểu Nhã mơ mơ màng màng mở mắt ra, nghĩ đến cảm giác đau đớn trên người mình trước khi hôn mê, nàng khẽ nhíu mày, cũng không dám nhìn xuống cánh tay.
“Nàng tỉnh rồi.” Bạch Trì Hữu nheo mắt, nhìn Hoa Tiểu Nhã bên cạnh.
Hoa Tiểu Nhã giờ mới phát hiện ra Bạch Trì Hữu đang ngồi tựa vào đầu giường nghỉ ngơi. Vẻ mặt nàng hơi nhàn nhạt xa cách, “Sư phụ.”
Trong giọng nói xa cách lại mang cảm giác lãnh đạm.
Bạch Trì Hữu khẽ vuốt đầu nàng, một tay ôm nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-phu-nhu-phu/2652022/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.