Vũ Phượng kia trong lòng vốn đang kích động, trong nháy mắt lạnh lẽo vô cùng! Chủ nhân à! Người cũng không quan tâm ta chút nào sao!
Thật là, làm điểu cũng có tôn nghiêm đó!
Thấy Vũ Phượng mất hứng chu mỏ, Bạch Trì Hữu cười như không cười nói một câu: “Cá mắt trắng trong hồ, cho ngươi mười con.”
Vũ Phượng kia vốn đã tan biến hy vọng đột nhiên lại lóe lên chút tia sáng xanh, “Thật sao?”
Đồng tử của Bạch Trì Hữu nheo lại ——
Vũ Phượng vội vàng hi ha, “Vũ Phượng tin chủ nhân ——“
Bạch Trì Hữu và Hoa Tiểu Nhã ngồi trên lưng Vũ Phượng, cùng nhau đi về hướng Mai Hoa Cốc ——
“Sư phụ, sao người biết là nàng ta? Người ——‘
“Ta nghe Hình Hỏa nói.” Bạch Trì Hữu thở dài, “May mà y cứu nàng, ta nợ y một ân tình, lát nữa chúng ta tới Hồ Tộc cứu muội muội y ra.”
“Muội muội của y? Các người không phải đang đối đầu nhau sao?” Hoa Tiểu Nhã tò mò chu môi.
Lúc này Bạch Trì Hữu mới chậm rãi nói, “Muội muội của y tên là Hình Lam, còn y, vốn là huynh đệ cùng mẹ khác cha với ta ——“
Dần dần nói chuyện thế này, Hoa Tiểu Nhã giờ mới lấy lại tinh thần, thì ra là vậy! Thật ra thì, Hình Hỏa cũng không xấu, chẳng qua là bị oan, cho nên mới có chút bị biệt dị mà thôi!
Xem ra, Hình Hỏa ấy đối xử với muội muội thật là tốt! Mà Hình Lam cũng thật đáng thương, huynh muội như vậy, thật là… khiến người ta cảm động ——
Không biết tại sao, đại não đột nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-phu-nhu-phu/2652048/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.