🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tháng Bảy nắng gắt, mưa rơi lên người lại chẳng mát lành chút nào, mà như phủ một lớp sương lạnh khắp người, khiến người ta run rẩy từ trong xương tủy. Chung Thư Ninh biết bố mẹ nuôi không thương mình, nhưng không ngờ…

Họ lại có thể tuyệt tình đến mức này.

Vì muốn liên hôn với nhà họ Chu, họ không ngần ngại hủy hoại cô.

Trước đây, vốn dĩ cô không thích múa nhưng chỉ vì Lưu Huệ An cho rằng học múa giúp rèn khí chất. Lâu dần, cô bắt đầu tìm thấy niềm vui trong đó. Hơn nữa, vì bố mẹ nuôi thích, cô bèn cố gắng học hành chăm chỉ, chỉ mong họ vui lòng một chút.

Dần dần, múa đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô, mang đến cho cô rất nhiều điều.

Cô từng nghĩ, mình có thể thay đổi vận mệnh dựa vào múa.

Nhưng có lẽ, trong mắt họ, cuộc đời của cô…

Chẳng đáng là gì.

Hoàn toàn không có một chút giá trị nào.

Cho nên, dù có hủy hoại cô một cách dễ dàng cũng chẳng sao.

Cô hít sâu một hơi, lấy điện thoại ra định gọi xe đến trung tâm huấn luyện nghỉ tạm. Ở đó cô còn một văn phòng nhỏ. Nhưng đúng lúc này, tin nhắn của sếp được gửi tới.

Nội dung chỉ có một câu: Cô đã bị cho nghỉ việc, không có bất kỳ lý do nào!

Bảo cô tranh thủ thời gian đến thu dọn đồ cá nhân.

“Thư Ninh à, thật sự xin lỗi, tôi cũng không biết phải làm sao… Tôi chỉ là một người bình thường, cô…” Người phụ trách ấp úng, đầy khó xử: “Cô vẫn ổn chứ?”

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là nhà họ Chung ra tay.

“Tôi ổn.”

“Bọn trẻ đều rất quý cô, tôi cũng không muốn để cô đi. Cô yên tâm, tôi sẽ gửi thêm cho cô chút hỗ trợ. Cô nhớ giữ gìn sức khỏe. Nếu có khó khăn gì, cứ nói với tôi nhé.”

Chung Thư Ninh khẽ đáp một tiếng, mưa rơi tí tách trên người khiến cô càng thêm lạnh, chân cũng đau đến mức tê dại.

Nước mưa nhỏ xuống màn hình điện thoại, cảm ứng không còn nhạy nữa. Cô vừa mới mở được ứng dụng gọi xe, thì điện thoại lại rung lên.

Là cuộc gọi từ viện trưởng Hách của trại trẻ mồ côi. Sau một hồi hỏi han khách sáo, bà ấy mới vào thẳng vấn đề: “Thư Ninh à, bên nhà con… xảy ra chuyện gì sao?”

“Sao mẹ lại hỏi vậy ạ?”

Chung Thư Ninh cắn môi, cố gắng để giọng mình nghe thật bình tĩnh.

“Luật sư của tổng giám đốc Chung vừa gọi điện tới, nói muốn hủy bỏ toàn bộ khoản tài trợ về sau. Nếu thực sự gặp khó khăn thì cũng có thể hiểu được, dù sao quyên góp cũng là tự nguyện… Mẹ vẫn rất biết ơn ông ấy vì những năm qua đã luôn giúp đỡ.”

Từ nhỏ cô đã quen sống với viện trưởng Hách, nếu không phải thật sự không còn cách nào khác, bà ấy sẽ không gọi cho cô vào lúc này.

Chung Triệu Khánh biết rõ cô quan tâm điều gì nên dễ dàng nắm được điểm yếu của cô.

Ông ta đang ép cô.

Ép đến đường cùng, không lối thoát, không chốn dung thân!

Ép cô phải cúi đầu.

Vì trại trẻ mồ côi, cô đã nhún nhường rồi. Cô đã cố gắng chấp nhận tất cả những gì nhà họ Chung sắp đặt cho mình.

Nhưng chấn thương lần này ở chân đã đẩy tất cả sự nhẫn nhịn và tủi thân suốt bao năm qua của cô lên đến đỉnh điểm, cô thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa.

Cơn giận như cuốn trôi lý trí.

Cô chỉ muốn một lời giải thích!

Cô muốn biết rốt cuộc là vì sao!

Chỉ e bây giờ, cả thành phố Thanh Châu cũng không còn một nhà nghỉ hay khách sạn nào chịu nhận cô. Cô chỉ còn hai con đường: Hoặc là đi cầu xin Chu Bách Vũ, hoặc là quay về cúi đầu nhận lỗi với bố mẹ nuôi, ngoan ngoãn chấp nhận tất cả sắp đặt của họ.

Nhưng cô thật sự không hiểu, mình đã làm sai điều gì?

Tại sao ai cũng phải ép cô?

Cứ như thể chuyện thành ra thế này… tất cả đều là lỗi của cô.

Thậm chí bố mẹ nuôi còn cho rằng chính cô đã cướp đi cuộc sống vốn dĩ thuộc về Chung Minh Nguyệt, cướp đi địa vị của cô ta…

Cướp đi cả chồng chưa cưới của cô ta!

Thậm chí cả việc Chung Minh Nguyệt không được học đại học, họ cũng đổ lên đầu cô.

20 năm trước, cô đến đây với hai bàn tay trắng,

Giờ phút này, lại bị đuổi đi chẳng còn gì trong tay!

Lạnh quá. Cuối cùng, cô vẫn khoác lên người chiếc áo khoác gió đó. Áo dài đủ để che khuất đôi chân cô.

Nhưng cô mặc áo vào rồi mà vẫn không thấy ấm.

Giống như cơ thể cô đã chẳng còn lớp vỏ bảo vệ nào.

Gió lẫn mưa táp vào người, như mũi tên, như lưỡi dao đâm xuyên qua, rồi rạch toạc từng tấc da thịt.

Gió mưa quất qua mặt, nước mắt lẫn nước mưa rơi thành từng hàng, phủ kín gương mặt cô.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy hơi thở.

Chung Thư Ninh à, đừng khóc!

Không đáng!

Đây là khu nhà giàu của Thanh Châu, gần như xe ra vào toàn là xe sang tư nhân. Trời lại đang mưa nên việc gọi xe càng thêm khó.

Mà cho dù có gọi được xe, Chung Thư Ninh cũng không biết mình sẽ đi đâu.

Cả người cô đã ướt đẫm, điện thoại cầm trong tay, lòng thì trống rỗng lạnh lẽo như một vùng hoang vu không điểm dừng.

Điện thoại không ngừng rung lên, là tin nhắn của Chung Minh Nguyệt.

[Chị ơi, ngoài trời mưa to lắm, chị mau về đi, nhận sai với bố mẹ là được rồi.]

[Lần trước là lỗi của em, em không nên có suy nghĩ không đúng với anh Bách Vũ. Em xin lỗi chị, chị muốn mắng muốn đánh gì cũng được… Chị về nhà đi, khuya thế này rồi, một mình chị ở ngoài nguy hiểm lắm.]

[Chúng ta là người một nhà mà, không có gì là không qua được đâu.]

Chung Thư Ninh bật cười khẩy, dạ dày quặn lên, một cơn buồn nôn trào thẳng lên cổ họng.

Người một nhà? Câu đó mà cô ta cũng nói ra miệng được sao?

Không thấy giả tạo à?

Cô quá hiểu rõ vị trí và thân phận của mình trong nhà họ Chung. Cô chưa từng mong cầu bất kỳ thứ gì không thuộc về mình, kể cả khi Chung Minh Nguyệt không trở về thì cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

Cô luôn ghi nhớ ân tình mà bố mẹ nuôi đã cho nên bao năm qua, cô đều nhẫn nhịn, cố gắng chịu đựng.

Nhưng trong mắt Chung Minh Nguyệt thì không phải vậy. Cô ta chắc chắn nghĩ rằng, suốt từng ấy năm qua, chính cô đã cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về cô ta.

Trên danh nghĩa thì cô là con nuôi, khoác lên mình váy áo lộng lẫy, đeo trang sức xa hoa, sánh vai cùng bố mẹ tham dự các buổi tiệc sang trọng.

Thoạt nhìn thì hào nhoáng nhưng một khi trở về nhà, cô lại giống như Lọ Lem đánh rơi chiếc giày thủy tinh, mọi thứ đều trở về hình dạng ban đầu.

Bố mẹ nuôi luôn cảnh giác với cô, thậm chí họ còn làm đủ mọi cách để cho cô biết: Cô không xứng!

Cũng chính vì vậy mà cô hoàn toàn không có bạn bè  ở Thanh Châu. Người ngoài nhìn vào tưởng cô là con nhà giàu, không dám tiếp cận. Còn vợ chồng nhà họ Chung thì cấm cô kết giao với người bình thường, sợ làm mất thể diện nhà họ.

Thế giới của đám con nhà giàu lại chìm trong xa hoa, tiền bạc tiêu như nước, cô không thể hòa nhập nổi.

Mỗi lần được Chu Bách Vũ đưa theo, cô hầu như không tham gia ăn chơi cùng họ nên trong mắt họ, cô trở thành kiểu người lạnh lùng, khó gần. Có người còn nói, cô khinh thường họ.

Họ nể mặt Chu Bách Vũ nên ngoài mặt vẫn đối xử tử tế với cô nhưng sau lưng lại nói những lời mỉa mai: “Cũng chỉ là con nuôi thôi mà, lại còn ra vẻ cao sang.”

Chu Bách Vũ thích cô nhưng trong lòng lại luôn xem thường thân phận của cô.

Anh ta cảm thấy cô nên biết điều, nên nghe lời, không nên có cá tính hay phản kháng.

Vậy nên, vào một đêm mưa như thế này, cô lại chẳng tìm được nổi một nơi nào để trú chân.

Cũng chính vì biết điều đó, nên Chung Triệu Khánh mới có thể ép cô đến mức này!

Ông ta hiểu rất rõ: Cô không phải cỏ cây, chẳng có trái tim sắt đá. Trại trẻ mồ côi là một trong số ít điều cô còn lưu luyến trên đời này, cô không thể làm ngơ khi nơi ấy gặp chuyện.

Vì vậy, cho dù phải chịu bao nhiêu ấm ức thì cuối cùng cô vẫn sẽ thỏa hiệp.

Cô khẽ bật cười, chẳng lẽ cả đời này, cô cũng không thể thoát khỏi nhà họ Chung?

Cả đời… đều phải sống dưới sự sắp đặt của họ sao?

Phía xa mây đen cuồn cuộn, trời đất mịt mù một màu xám đen dày đặc, bóng dáng Chung Thư Ninh đơn độc, dần bị màn mưa nuốt trọn.

Bóng dáng ấy nhỏ bé và lạc lõng.

Giống như một linh hồn đầy thương tích, trôi dạt trong thế giới mờ mịt này, không tìm thấy lối ra.

Thỉnh thoảng có vài chiếc xe lướt qua bên người cô. Mãi cho đến khi một chiếc xe băng qua màn mưa, dừng lại trước mặt cô. Đèn pha rọi thẳng vào mắt khiến cô theo phản xạ nheo lại. Đợi ánh đèn dần tắt đi, có người từ trên xe bước xuống.

Ánh mắt cô bị nước mưa che mờ, cố gắng mở to mới thấy rõ người trước mặt.

Một người mặc áo vest đen, tay cầm chiếc ô đen, gương mặt dần hiện lên rõ nét, ngũ quan sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng, khí chất cao ngạo xa cách.

Bước chân anh rất dài, chỉ vài bước đã đứng ngay trước mặt cô.

Chiếc ô nghiêng về phía cô.

Khoảnh khắc đó…

Thế giới của cô ngừng mưa.

Trần Tối: Một tiếng sấm nổ vang trên trời, ông chủ của tôi chính thức lộ diện!

Hạ Văn Lễ: Cậu im đi được không!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.