🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chung Triệu Khánh thừa hiểu, nếu để Chung Thư Ninh rời đi trong đêm nay, e rằng sau này muốn gặp lại cô còn khó hơn lên trời.

Cô dám phá nát bữa tiệc ông ta dày công chuẩn bị như thế?

Giờ còn muốn nói đi là đi?

Đừng hòng!

Thế nhưng ông ta còn chưa chạm được vào vai cô, cánh tay đã bị ai đó mạnh mẽ giữ lại.

Chỉ nghe một cú xoay người, kế đó là tiếng quật ngã vang lên rợn gáy, một cú vật qua vai đẹp mắt.

Tiếng hét thảm thiết của Chung Triệu Khánh vang lên, khi Chung Thư Ninh quay đầu lại, ông ta đã nằm sõng soài dưới đất, tay chân vặn vẹo, vẻ mặt méo mó vì đau đớn. Còn Lý Khải thì đứng một bên, mặt mũi vô tội.

Chung Thư Ninh đưa mắt nhìn anh ấy, ra hiệu hỏi:

Anh ra tay đấy à?

Lý Khải đáp tỉnh bơ: “Tôi không ngờ ông ta yếu vậy, không chịu nổi một cú quật.”

“Cậu là cái thá gì?” Chung Triệu Khánh ôm lấy lưng, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

“Triệu Khánh, anh không sao chứ?” Lưu Huệ An vội chạy tới, trừng mắt nhìn Lý Khải: “Cậu đứng yên đó cho tôi! Nếu chồng tôi có mệnh hệ gì, cậu có đền nổi không? Tôi sợ là cậu không gánh nổi hậu quả đâu!”

Một giọng nói bất ngờ vang lên từ cửa ra vào:

“Vậy theo bà Chung, tôi có gánh nổi không?”

Giọng nói như gió lạnh cắt da, xuyên thấu cả đêm thu âm ẩm, tràn vào hội trường khiến không khí trong sảnh lập tức đóng băng, tất cả đều im phăng phắc.

Chung Thư Ninh còn chưa nhìn thấy người nhưng chỉ cần nghe giọng, cô đã biết rõ:

Anh đến rồi.

Hạ Văn Lễ mặc một bộ âu phục đen, cả người mang theo hơi sương gió bụi của mưa thu, sải bước vào giữa ánh nhìn khiếp sợ của mọi người. Đôi mắt anh trầm ổn như mặt hồ yên lặng, thế nhưng khi ánh nhìn ấy đảo qua, lại như nặng ngàn cân, khiến người ta không thở nổi.

Khí thế trên người Hạ Văn Lễ quá mạnh, khiến ai nấy đều cảm thấy áp lực khó thở.

Không ai ngờ anh sẽ xuất hiện ở đây.

Chung Triệu Khánh càng không dám tin vào mắt mình. Dù đau đớn đến toát mồ hôi lạnh, ông ta vẫn cố gắng gượng dậy, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa xu nịnh: “Ngài… Ngài Hạ? Sao cậu lại đến đây? Thật thất lễ quá, không ra tận cửa nghênh đón được!”

“Cậu chịu nể mặt đến dự tiệc đón gió của con gái tôi, đúng là vinh hạnh cho nhà họ Chung chúng tôi!”

“Chỉ là… có chuyện nhỏ xảy ra nhưng không sao, không sao cả…”

Lúc này, Chung Triệu Khánh đúng là vừa mừng vừa lo. Dù vì Chung Thư Ninh mà bị mất mặt nhưng nếu có thể bám víu được vào Hạ Văn Lễ thì mọi rắc rối đều không còn là vấn đề.

Chu Bách Vũ đứng bên khẽ cười giễu: “Đồ ngu.”

“Con nói gì?” Chu Dịch Học nhíu mày hỏi.

“Không có gì.”

Lúc này, Chung Triệu Khánh chẳng còn tâm trí để để ý xung quanh nữa. Ông ta vội vã sai người tiếp đãi, định sắp xếp lại bàn tiệc, khom lưng cúi đầu định nghênh đón Hạ Văn Lễ, trông không khác gì một con chó đang quẫy đuôi lấy lòng.

Chỉ là…

Hạ Văn Lễ không thèm liếc nhìn ông ta, thẳng thắn lướt qua, đi thẳng về phía Chung Thư Ninh.

Anh dừng lại trước mặt cô, ánh mắt đảo qua, giọng trầm khàn mà sắc bén: “Em không sao chứ?”

Chung Thư Ninh lắc đầu: “Chỉ là váy bị dính bẩn.”

“Bị gì vậy?”

“Có người cố ý hắt rượu vào người em. Nhưng cô ta nói sẽ đền.” Chung Thư Ninh thản nhiên nói, ánh mắt rơi thẳng lên người Chung Minh Nguyệt.

Đến giờ, Chung Minh Nguyệt vẫn chưa hết ngây dại. Khi bác sĩ Thành xông vào và vạch trần chuyện bố mẹ cố tình không chữa chân cho Chung Thư Ninh, cô ta đã thấy lạnh cả sống lưng. Giờ lại thấy Hạ Văn Lễ bảo vệ cô… cả người cô ta run rẩy, lòng đầy hoảng loạn.

Lúc này, ánh mắt cô ta bất chợt chạm vào Hạ Văn Lễ, như bị điện giật, da đầu tê rần.

“Chút nữa tôi sẽ cho luật sư gửi bảng chi tiết giá trị bộ lễ phục sang nhà họ Chung.” Hạ Văn Lễ lạnh nhạt nói: “Mong cô Chung đây không nuốt lời.”

Mọi người: …

Bộ váy này… là Hạ Văn Lễ mua?

Cả hội trường như phát điên.

Từ bao giờ mà Chung Thư Ninh lại bám được vào Hạ Văn Lễ vậy?

Rốt cuộc họ có quan hệ gì?

Câu hỏi vừa hiện lên trong đầu, mọi người đã muốn tự vả - nam nữ thân thiết thế kia, còn là quan hệ gì được nữa?

Nhưng mà, nhà họ Hạ là danh môn vọng tộc, còn Hạ Văn Lễ là nhân vật khó gặp được một lần, phụ nữ đẹp bên cạnh anh chắc nhiều như cá chép qua sông, sao lại để mắt đến Chung Thư Ninh?

Muốn gặp anh một lần còn khó như lên trời, thế mà Chung Thư Ninh lại quen được người như vậy?

Vợ chồng Chung Triệu Khánh thì hoàn toàn sững sờ, sắc mặt cứng đờ như phủ một lớp sương lạnh.

Cả người cứng ngắc, lạnh toát từ trong ra ngoài.

“Anh ơi!” Hạ Văn Dã lập tức nhảy ra, chỉ tay vào Chung Triệu Khánh: "Vừa nãy ông ta dọa gọi phụ huynh em đấy!”

Hạ Văn Lễ gật đầu, nghiêng mắt nhìn về phía Chung Triệu Khánh: “Tổng giám đốc Chung gọi tôi đến sao?”

Chung Triệu Khánh không khác gì những người còn lại, há hốc miệng, câm lặng không nói nổi câu nào. Con ngươi ông ta co rút, ánh mắt như muốn khoét một lỗ trên người Chung Thư Ninh.

“Vừa rồi ông ta dữ lắm! Còn bắt tụi em không được rời khỏi đây, suýt làm em sợ chết.” Hạ Văn Dã vỗ ngực, giả vờ như vừa thoát khỏi cơn hoảng loạn: “Em chỉ là một đứa nhỏ thôi mà, ở nhà còn chẳng ai dám quát em như vậy.”

Chung Thư Ninh suýt bật cười:

Cậu nhóc này... chẳng phải là tinh anh nhà họ Hạ sao? Còn thêm cả kỹ năng diễn xuất đầy mình?

Nhà họ Hạ toàn là nhân tài, sao giờ lại xuất hiện luôn cả một diễn viên bẩm sinh?

“Tổng giám đốc Chung nói gì với em trai tôi?” Giọng Hạ Văn Lễ chậm rãi nhưng trong đáy mắt là một tầng sương lạnh đông cứng.

“Tôi… tôi cũng không nói gì cả, là cậu ta…”

“Ý ông là em trai tôi nói dối à?”

Ai cũng nhìn rõ vừa rồi Hạ Văn Dã gần như muốn chỉ thẳng tay vào mặt Chung Triệu Khánh mà mắng.

Nhưng vì e ngại thân phận của Hạ Văn Lễ, không một ai dám đứng ra bênh vực, nói đỡ cho nhà họ Chung.

“Văn Dã là con út trong nhà tôi, ngay cả ông nội tôi cũng yêu chiều nó hết mực, chưa từng nặng lời dù chỉ một câu. Ông lại dám nổi giận với nó, gan ông to thật.”

Trần Tối đứng bên cạnh nghe mà muốn ngất xỉu:

Nói dối mà không có biểu cảm gì! Bình thường, người bắt nạt người ta nhiều nhất chẳng phải là anh à?

“Ngài Hạ… chuyện này…” Sắc mặt Chung Triệu Khánh tái nhợt, máu như rút sạch khỏi mặt. Cảm xúc trong người đã sắp nổ tung nhưng ông ta vẫn cố gắng gượng giữ bình tĩnh: “Chắc là có hiểu lầm… tôi không biết cậu ta là em trai cậu…”

“Ý ông là, nếu nó không phải là em tôi thì ông mặc sức đe dọa nó à?” Giọng Hạ Văn Lễ dần lạnh như băng: “Tổng giám đốc Chung làm việc… phân biệt đối xử đấy sao? Thấy người thấp cổ bé họng thì bắt nạt, gặp người có thế thì khom lưng cúi đầu? Lấy quyền thế mà cư xử?”

“Vậy nên mấy người chèn ép Ninh Ninh, cũng vì thấy cô ấy là trẻ mồ côi, không chỗ dựa, không ai bảo vệ?”

“…”

Chung Triệu Khánh thực sự sắp phát điên rồi!

Ông ta nói gì cũng sai, dù có nói thế nào cũng không đấu lại Hạ Văn Lễ.

Còn “Ninh Ninh”?

Hai người họ… quen thân đến mức nào rồi?

Một luồng khí nghẹn nơi ngực, phập phồng dữ dội, tim đập loạn như trống trận, đầu óc choáng váng, mọi thứ dường như đang vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Rốt cuộc con ranh chết tiệt Chung Thư Ninh này đã quen biết Hạ Văn Lễ từ khi nào?

Nếu thế thì chẳng phải ông ta không thể động vào cô nữa sao?

Ít nhất là trước khi Hạ Văn Lễ chán ghét nó, ông ta không có cách nào áp chế được!

Khó trách nó lại dám ngang ngược như thế… Thì ra phía sau có người chống lưng!

Chỉ là, dường như Hạ Văn Lễ cũng chẳng buồn dây dưa với ông ta thêm nữa. Anh quay đầu nhìn về phía Chung Thư Ninh:

“Xử lý xong hết chưa?”

“Họ không chịu thương lượng, muốn đưa ra tòa.”

“Anh sẽ mời cho em luật sư giỏi nhất.” Hạ Văn Lễ nói, ánh mắt khẽ liếc qua vợ chồng nhà họ Chung, giọng chậm rãi mà lạnh như dao: “Dù sao thì trên đời này, không phải ai cũng xứng đáng làm bố mẹ.”

“Đi thôi, về nhà nào.”

Chung Thư Ninh khẽ gật đầu, chân phải vẫn đau âm ỉ. Cô cau mày, vừa mới nhấc chân lên đã cảm thấy trọng lượng đè nặng trên người bỗng chốc nhẹ đi…

Quay đầu lại, mới phát hiện Hạ Văn Lễ đang cúi người, giúp cô xách váy dài quét đất lên.

Hành động ấy khiến mọi người trong sảnh đều chết lặng vì kinh ngạc.

Ngay cả Chung Thư Ninh cũng ngẩn người, cô nào dám để Hạ Văn Lễ, người luôn cao quý cúi mình vì mình như vậy. Thế nhưng anh chỉ thản nhiên nói một câu:

“Đi thôi.”

Vẻ mặt anh không cho phép cô từ chối.

Hành động ấy rõ ràng là đang thay cô chống đỡ tất cả, mà cô không thể không biết điều.

Hạ Văn Lễ đang tuyên bố với tất cả mọi người:

Chung Thư Ninh là người anh muốn bảo vệ.

Không một ai được quyền bắt nạt cô.

Rời khỏi đại sảnh, bước vào thang máy, Chung Thư Ninh mới khẽ giọng nói:

“Anh không cần giúp em cầm váy đâu… Nhiều người như vậy, nhìn không hay lắm.”

Ở nhà họ Chung, Chung Triệu Khánh là người có tiếng nói tuyệt đối. Chỉ cần ông ta chưa cầm đũa thì cả bàn tiệc cũng không ai dám động đũa trước.

Hạ Văn Lễ cúi đầu nhìn cô: “Thân phận và thể diện của đàn ông là tự mình gây dựng,

chứ không phải thứ phải giành lấy từ phụ nữ. Đối xử tốt với vợ không phải để người ta nhìn thấy, còn người khác nghĩ thế nào, anh không quan tâm.”

Hạ Văn Dã xen vào, tặc lưỡi: “Xách cái váy thôi mà làm như to chuyện lắm ấy. Ông nội em còn xách túi giúp bà nội mỗi khi ra ngoài kia kìa!”

Tận sâu trong thủ đô, ông cụ Hạ run tay:

(O_o)??

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.