Thủ đô, nhà tổ nhà họ Hạ.
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên giữa đêm khuya, đánh thức ông cụ Hạ đang say giấc. Ông và bà cụ Hạ tuổi đã cao, thường ngủ sớm nên vừa bắt máy, mày ông đã nhíu lại, giọng khàn khàn mơ màng:
“Là ai đấy?”
“Ông Hạ, cháu trai ông gặp chuyện rồi!”
“Cháu nào?”
“Hạ Văn Lễ!”
“Cái gì?” Ông cụ Hạ lập tức tỉnh táo, hết buồn ngủ trong một giây.
“Văn Lễ sao rồi?”
“Anh ấy…”
…
Thời đại tin tức lan truyền như chớp, khi Chung Thư Ninh vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã cảm nhận được rõ ràng mọi ánh nhìn trong sảnh lớn đều dồn về phía mình.
Ai nấy đều thắc mắc: Cô đã làm thế nào để quen được với Hạ Văn Lễ?
Vừa rồi, mọi sự chú ý đều dồn vào việc đối đầu với nhà họ Chung, đến mức cô cũng quên mất cơn đau âm ỉ ở chân phải.
Mang lễ phục, đi giày cao gót, khi thần kinh vừa thả lỏng, từng bước đi cũng trở nên khó nhọc.
Chân cô có tiền sử đau, thường phải dùng thuốc giảm đau.
Có lẽ vì dùng nhiều thành quen thuốc, nên giờ thuốc uống cũng không còn tác dụng rõ rệt. Nếu muốn giảm đau, cách tốt nhất là truyền dịch.
Khi cơn đau nhói bất ngờ kéo tới, cô vô thức mím chặt môi, nào ngờ…
Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng cô, lòng bàn tay khẽ trượt xuống, đỡ lấy phần eo, giúp cô đứng vững.
Cô nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, định mở miệng gọi:
“Ngài Hạ…”
Chưa kịp nói hết câu, Hạ Văn Lễ đã khẽ cúi người xuống, một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-rung-dong-co-chu-y/2786747/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.