"…Tôi nói rồi, tôi không cần vệ sĩ gì cả," chầm rì rì đi vào phòng làm việc, Ôn Mỹ Phách nhếch mày, một bộ xem thường, "Tôi có thể tự bảo vệ mình."
"Tôi biết tổng giám đốc để ý việc lộ thông tin sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Ôn thị, về việc này ngài cứ yên tâm, cô ấy là bạn của tôi, bất kể là về độ trung thành hay việc giữ bí mật đều không thành vấn đề." Lương Cảnh Thư nhỏ giọng giải thích đi theo sau hắn.
"Cậu nói cô ấy là bạn của cậu?"
"Đúng vậy, cô ấy có thể coi như đứa em gái tôi nhìn từ nhỏ đến lớn."
"Hả?" Ôn Mỹ Phách có chút hứng thú nheo mắt cười. Trong ký ức của hắn, cha mẹ Cảnh Thư qua đời trong một tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, cho nên đối với việc mình giúp hắn hoàn thành việc học luôn tràn đầy cảm kích, lúc nào thì hắn có một “em gái” thế không biết?
Ôn Mỹ Phách đẩy ra cửa phòng chờ khách quý, khi hắn đi vào tầm nhìn của Đường Hiểu Ân, hai người không hẹn mà cùng hơi ngẩn ra, vẻ kinh ngạc rất nhanh lướt qua mắt hắn.
Một bộ quần áo màu đen vừa người khiến cô gái trước mắt trong sự mỹ lệ lại mang một ít cao ngạo, tựa như hương hoa mai trắng nở trong tiết trời đông lạnh, lúc thấy hắn không khẩn trương như những người khác, lúc này đôi mắt đẹp của cô đang nhìn hắn không chớp mắt.
Người con gái trước mắt này hoàn toàn phá vỡ hình tượng vệ sĩ trong tưởng tượng của hắn, trên người cô như tỏa ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-to-tinh-cua-tong-giam-doc-mau-lanh/504493/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.