“Cho nên ngươi là nói, kỳ thật Vương Thanh Hoan kia, là con rối của Lý Thuần Phong?” Lâm Tiêu có chút mờ mịt hỏi, mày hơi nhíu lại.
Quân Mặc gật đầu, đầu ngón tay chạm vào ấn đường Lâm Tiêu, thấp giọng nói: “Ta nói cho sư tôn những thứ này, là muốn cho sư tôn có chút phòng bị với bọn họ thôi.
Những chuyện khác, sư tôn đều không cần quan tâm, hết thảy đều có đồ nhi, ta sẽ xử lý tốt hết thảy.
”
Lâm Tiêu gật đầu, nhìn bộ dáng Quân Mặc đáy mắt bầm đen, biết gần đây Quân Mặc đại khái là vô cùng mệt mỏi, liền đưa tay vỗ giường bên cạnh: “Ngủ đi.
”
Quân Mặc cả người cứng đờ, hầu kết chuyển động lên xuống một cái mới nói: “Ngủ… ngủ ở nơi này?”
Lâm Tiêu nhìn bộ dáng tựa hồ rất chần chờ của Quân Mặc, liền nói: “Nếu ngươi không muốn…” Liền quên đi.
Nhưng mà đứa ngốc này không đợi hắn nói hết lời, cũng đã nhào lên, lăn đến bên cạnh hắn.
Lâm Tiêu yên lặng mím môi —— ngốc như vậy, thật sự là đồ đệ của hắn sao?
…
Lâm Tiêu tiêu phí hơn hai mươi ngày luyện tập tất cả phép thuật và vận hành chân khí của mình, trong thời gian này, Quân Mặc không biết là đã quên hay sao, chưa từng có ý muốn dẫn người tiến vào, cũng không muốn dẫn hắn đi ra ngoài.
Mỗi ngày chỉ cần sau khi mở mắt, nhìn thấy chính là vẻ mặt tươi cười chịu khó của đứa ngốc này, trước khi nhắm mắt chính là thần sắc đầy nhu mộ của người này.
Người này đối với hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-ton-cu-muon-thu-bo-cuu-lan-nua/1245388/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.