Edit by meomeocute Vì vậy, cứ thế, lại hai năm nữa trôi qua. Thời Cố ngày càng thuần thục trong việc khống chế linh lực, suốt một năm gần đây gần như không còn xuất hiện tình trạng mất kiểm soát. Thế nhưng Thời Cao Trì vẫn không cho y ra khỏi nhà, ngày ngày nhốt y trong phòng, có xu hướng muốn giam giữ y cả đời. Về điều này, Úc Chiêm không đồng tình, trong mắt hắn, cách làm này hoàn toàn không thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ, chỉ là trị phần ngọn mà không trị phần gốc. Nhưng hắn cũng hiểu rõ, đối với hai người phàm bình thường không quyền không thế, cách này quả thực là lựa chọn ổn thỏa nhất hiện tại. Úc Chiêm lặng im, lặng lẽ nhìn Thời Cố đang tự chơi một mình trong sân. Y vừa tròn bốn tuổi, trông cứ như một búp bê ngọc ngà điêu khắc mà thành, đôi mắt to tròn, luôn chớp chớp nhìn người khác, như thể biết nói vậy, hoàn toàn không giống với Thời Cố sau này – trống rỗng, vô hồn. Y hiểu chuyện một cách đặc biệt sớm, so với những đứa trẻ cùng tuổi thì trưởng thành sớm đến mức khiến người ta đau lòng, thậm chí khi cha mẹ vô tình để lộ chút áy náy, y sẽ ôm chặt lấy chân họ, giọng non nớt an ủi bằng vài câu nói trẻ con. Nhưng dù có ngoan ngoãn hiểu chuyện đến đâu, một số bản năng thuộc về trẻ nhỏ vẫn không thể che giấu. Hôm đó, Thời Cố nhìn thấy một đứa trẻ cùng tuổi đi ngang qua bên ngoài hàng rào sân nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-ton-den-tu-vien-tam-than/2867737/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.