Edit by meomeocute Ánh mắt của Úc Chiêm xưa nay vốn không phải là thứ người thường có thể chịu đựng nổi. Bình thường khi không biểu cảm gì, ánh mắt hắn đã khiến người ta cảm thấy như lúc nào cũng có thể xông lên túm lấy người khác mà đánh một trận tơi bời, huống chi là lúc này — chỉ là trên tay không có dao, nếu mà có một thanh, Cảnh An hoàn toàn không nghi ngờ gì việc Úc Chiêm sẽ chặt hắn thành thịt băm ngay lập tức. Kết hợp với cuộc đối thoại giữa hắn và Thời Cố vừa rồi, Cảnh An nhìn sư đồ hai người kia, bỗng dưng hiểu ra điều gì đó. Là người mà ngay cả khi ở cạnh kẻ cặn bã như Cảnh Tú cũng có thể khiến danh tiếng lan xa khắp thiên hạ, con mắt của Cảnh An đương nhiên chẳng phải tầm thường. Hắn lập tức viện cớ cáo lui, lập tức căn phòng trở nên trống trải hẳn. Và ngay sau khi hắn rời đi, Úc Chiêm liền lập tức lúng túng muốn mở miệng hỏi. Chỉ tiếc là người này lại không chịu nói thẳng, quanh co lòng vòng cả nửa ngày cũng không chạm được vào trọng tâm, chẳng biết là đang giữ kẽ cái gì. Thời Cố thì lại là kẻ không hiểu phong tình, hoàn toàn không nghe ra ám chỉ của Úc Chiêm, cuối cùng, Úc Chiêm đành phải nói thẳng ra, giọng chua loét: “Hắn đến làm gì?” “Cảnh An đến tìm ta đánh cờ.” Thời Cố thì lại thẳng thắn, vừa nghe hắn hỏi liền mở miệng trả lời không chút do dự, vừa giải thích vừa đưa tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-ton-den-tu-vien-tam-than/2867749/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.