Edit by meomeocute Úc Chiêm không phải là người dễ mất kiểm soát, từ trước đến nay đều không phải. Tuy rằng hắn bề ngoài trông có vẻ thiếu kiên nhẫn, dễ giận, nhưng phần lớn thời gian, đó chỉ là lớp ngụy trang để mê hoặc thế nhân. Hắn có thể mấy chục năm như một ngày giả vờ làm một kẻ Trúc Cơ kỳ liều lĩnh vô năng, bị người chèn ép; cũng từng nhiều lần vào lúc gần như không kìm được trước mặt Thời Cố mà kịp thời dừng lại bên bờ vực. Chữ "nhẫn", là đạo lý mà hắn đã hiểu rõ từ khi còn nhỏ qua vô số lần vào sinh ra tử. Thế nhưng lần này, lòng dạ Úc Chiêm đã rối loạn đến triệt để. Úc Chiêm không biết có phải là do cồn làm tê liệt suy nghĩ hay không, hắn chỉ biết rằng vào khoảnh khắc này, hắn hận không thể hòa Thời Cố vào thân thể mình, đời đời kiếp kiếp không rời xa. Những ngày vừa qua Thời Cố mất tích, suýt nữa đã khiến hắn phát điên. Đêm tối nồng đậm, bốn phía yên tĩnh không tiếng động, những hắc y nhân đang tận tâm tận lực tuần tra trong sân bước chân nhẹ bẫng, trở thành âm thanh duy nhất giữa bóng đêm. Đột nhiên, một trận âm thanh kỳ lạ vang vọng trong viện. Tiếng động đó cực nhỏ, nếu không tập trung toàn bộ tinh thần thì gần như không thể nghe rõ. Đám hắc y nhân đang tuần tra khựng lại, nghi hoặc chăm chú lắng nghe, nhưng mãi vẫn không phân biệt nổi đó là thứ gì. Nếu nhất định phải nói, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-ton-den-tu-vien-tam-than/2867760/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.