ฅ ^•ﻌ•^ฅ Edit by meomeocute ฅ^•ﻌ•^ฅ “Phi thăng” – hai chữ vừa thốt ra, cả gian phòng lập tức chìm vào tĩnh mịch chết chóc. “……Có ý gì vậy?!” Vẻ mặt trống rỗng, Phạm Hoành Dận ngây ngẩn nhìn về phía Úc Chiêm. Chiếc túi trữ vật màu trắng vừa rồi đã được mở ra, cô độc nằm trên mặt đất. Bên cạnh nó là một đống tranh vẽ và vật dụng linh tinh chất thành núi, đa phần là y phục cùng đồ dùng thường ngày. Phạm Hoành Dận chỉ liếc sơ qua, dường như tất cả đều là đồ của phụ nữ. Còn bức tranh kia lại là một bức chân dung của một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ với Phạm Hoành Dận, hắn chưa từng thấy qua người này bao giờ. “Sức mạnh tín ngưỡng không phải để Cửu Thịnh Thiên Tôn gia tăng thực lực, mà là để hắn áp chế tu vi.” “Ta nhớ ra rồi… Ta nhớ hết rồi…” Úc Chiêm ngồi bệt bên mép giường, giọng nói đầy mệt mỏi. Hắn không chắc, trong khoảng hai canh giờ, Thời Cố liệu y có gặp chuyện gì hay chưa. Nói xong câu đó, Úc Chiêm lại vén tay áo lên. Ở đó, một mảng lớn hoa văn cổ quái dày đặc phủ kín cả cánh tay, trông vô cùng rợn người. Phạm Hoành Dận đã từng thấy qua loại hoa văn này mấy lần, vào mỗi dịp Úc Chiêm giải phong ấn. Nhưng vì sao hắn lại bất ngờ cho Phạm Hoành Dận xem những thứ này, thì Phạm Hoành Dận lại không hiểu rõ, chỉ có thể nghi hoặc nhìn hắn. Úc Chiêm siết chặt cánh tay. Năm xưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-ton-den-tu-vien-tam-than/2867761/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.