Nếu Bạch Kính Huyền muốn tiếp nhận chuyện này, vậy nàng cứ từ từ xem.
Hạ Thanh thản nhiên chấp nhận, cũng tìm một tảng đá lớn bằng phẳng bóng loáng ven đường ngồi chờ.
Ngồi xuống không lâu, một cơn gió mát lạnh thổi tới, tai Hạ Thanh giật giật, dường như bắt được tiếng sột soạt.
Nàng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy cây cỏ trong rừng lay động, thoạt nhìn không có gì khác thường.
Hạ Thanh nghiêng đầu, ngưng thần cẩn thận quan sát một lát, không thấy động tĩnh gì, chỉ nghĩ mình đa tâm.
Một canh giờ lặng lẽ trôi qua, Hạ Thanh chờ đến mơ màng sắp ngủ, nhưng vẫn không thấy Bạch Kính Huyền trở về.
Nàng vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, lại liếc mắt nhìn về phía thôn, nhíu mày.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Không nên chứ.
Thôn trang này chỉ có mấy hộ nông dân, Bạch Kính Huyền tuy rằng hóa thân chồn tuyết nhỏ, một thân tu vi bị phong ấn mạnh mẽ còn lại không bao nhiêu, nhưng nàng dù sao cũng là một đời Tiên Tôn, vẫy vẫy cái đuôi cũng có thể lật nhào đám phàm nhân này, không thể nào vẫn chưa về.
Hạ Thanh nén nghi hoặc trong lòng, lại đợi nửa canh giờ.
Vẫn không thấy Bạch Kính Huyền trở về.
Bạch Kính Huyền đi đã quá lâu, Hạ Thanh đứng dậy, vẻ mặt lộ rõ sự nôn nóng không kìm nén được.
Không được, nàng phải tự mình đi xem một chút.
Mắt thấy sắc trời dần tối, mặt trời lặn về phía tây, bóng tối mờ mịt bao phủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-ton-moi-dem-deu-muon-ta-hong-ngu/2728414/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.