Người có thể ngồi trên vị trí lĩnh chủ ở Hoang Thành, đương nhiên không dễ lừa gạt.
Một chút may mắn trong lòng Hạ Thanh tan biến, chỉ có thể căng da đầu đối mặt với hiện thực phũ phàng, lúng túng nói: "Lời tại hạ đều là sự thật."
"Thân phận của cô nương cũng là sự thật?" Nam thành lĩnh chủ lạnh giọng hỏi nàng.
Việc đã đến nước này, nói dối chỉ sợ hoàn toàn đắc tội lĩnh chủ, Hạ Thanh xoa xoa mũi, bất đắc dĩ tháo mặt nạ xuống, lộ ra chân dung: "Ta thật là con người."
Lĩnh chủ Nam Thị cũng không ngoài dự đoán, chỉ nói: "Cô nương đã là con người, vì sao lại phụng mệnh thú nhân tộc?"
Tín vật của Tư Tế trong tay Hạ Thanh là thật không thể nghi ngờ, vật ấy Tư Tế thú nhân thường luôn mang theo bên mình, tuyệt đối không thể bị trộm, điểm này khiến lĩnh chủ Nam Thị cảm thấy nghi hoặc.
"Bởi vì Tư Tế đại nhân có ân với tại hạ." Hạ Thanh đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, giải thích, "Tại hạ du ngoạn man hoang đi ngang qua Thánh Thành, ngoài ý muốn nhúng tay vào sự kiện thú sử mất tích trong đại điển thú nhân, nên bị người trả thù, may mắn Tư Tế đại nhân ra tay giúp ta vượt qua khó khăn, mới thoát khỏi một kiếp."
"Tư Tế đại nhân bận rộn chính sự không tiện rời thân, mà di tích hoang cổ lại vô cùng nguy hiểm, ta vì báo ân nên chủ động xin đi, tự mình ôm lấy việc này."
Tầm mắt lĩnh chủ Nam Thị hướng về chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-ton-moi-dem-deu-muon-ta-hong-ngu/2728423/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.