Bởi vì "cười người hôm trước, hôm sau người cười".
Tôi tận tâm lựa chọn năm loại cổ phiếu đường ngắn, đề xuất cho Trương Địch và bạch nguyệt quang, sau đó ở trước mặt họ, đầu tư hết toàn bộ số tiền ở trong tài khoản vào đó.
"Chị dâu, chị nhiều tiền thật đó!" Bạch nguyệt quang nhìn tiền trong tài khoản của tôi, hai mắt đều ánh lên sự ngưỡng mộ, "em biết chị sớm hơn thì tốt rồi."
"Biết chị sớm cũng không có tác dụng!" Tôi cười hì hì nói, "khi vừa mới biết mua cổ phiếu, chị lỗ tới tiền túi cũng không còn! Nếu như lúc đó em theo chị, chắc hẳn ngày nào cũng than thở, cũng là hai năm nay hoàn cảnh tốt lên chút, chị mới kiếm được chút đỉnh."
"Lúc trước gọi là đóng học phí!" Cánh tay của Trương Địch đặt lên vai tôi, đắc ý mà nói, "Kỳ đầu căn nhà của bọn anh, chính là tiền mà Thắng Nam chơi cổ phiếu có được."
Tôi cười khiêm tốn, sau đó nhắc nhở bọn họ: đừng có để lâu quá, kiếm được 20-30% thì buông, đừng để đến năm mới.
Hai người gật đầu như gà mổ thóc, đặc biệt là bạch nguyệt quang, đôi mắt đó đã sáng lại càng sáng hơn.
Đối với cô ta mà nói, thời gian vừa đúng lúc.
Tôi nhân cơ hội này, biểu đạt sự ngưỡng mộ đối với nhan sắc của bạch nguyệt quang, nói cô ta vừa đẹp lại vừa thông minh, sau này chắc chắn có thể gả vào nhà giàu.
"Nhà giàu khó biết mấy!" Trong ánh mắt của bạch nguyệt quang có chút đắc ý, bộ dạng chắc chắn câu được cá lớn.
"Hơn nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-tra-thu-cua-nguoi-vo/37837/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.