“Anh Nhạc, tàu đã chạy rồi”.
Trên tàu chở hàng, trong căn phòng của Thẩm Thành đã tụ họp đầy đủ tất cả mọi người.
Lúc này mấy thằng con trai của Ngô Thiên Long và cả nhóm Nhạc Huy đều trốn trong phòng của Thẩm Thành.
Thẩm Thành là người lái tàu chính của đoàn tàu, phòng của ông ta và phòng của ông Trần được coi là căn phòng rất sang trọng, tính ra thì Ngô Thiên Long tiếp đãi bọn họ cũng không tệ.
Căn phòng của hai người này khoảng tầm bảy mươi đến tám mươi mét vuông, phòng của mỗi người đều có ba bốn gian. Hơn nữa trong phòng không những có rượu tây, mà còn có đầy đủ vật dụng nhà cửa, đều là Ngô Thiên Long sắm thêm cho họ cả.
“Đi từ đây tới vùng biển quốc tế mất bao lâu?”, Nhạc Huy hỏi.
“Tầm hơn ba tiếng”, Ngô Chí Huân nói: “Tôi từng cùng ông già tới Hải Môn rồi”.
“Anh Nhạc, anh nói coi liệu có người vào không, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện ra chúng ta thì phải làm sao…”
Ngô Tịnh Vũ hơi lo lắng hỏi.
Nhạc Huy lắc đầu:
“Đây là phòng của Thầm Thành, Thẩm Thành là người lái tàu chính, không ai dám tự ý vào phòng ông ta đâu. Người có thể vào cũng chỉ có ông Trần thuyền trưởng, nhưng ông Trần cũng bị chúng ta mua chuộc rồi”.
“Cho nên người duy nhất có thể vào đây chỉ có lão già Ngô Thiên Long. Nhưng ông ta đường đường là người đứng đầu Thánh Hoàng, nói không chừng bây giờ vẫn đang hưởng thụ trong phòng xông hơi, sao có thể vào phòng của người lái tàu chính được”.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-tra-thu-ngot-ngao-thien-thien/2653573/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.