"Đường Ngọc Hiền!!! A a a..!!!" Tiêu Hạo Lam đứng ở ngoại ô công nghiệp Triều Ca, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét xé tim thấu phổi, một giọt nước mắt màu đen rơi xuống, nhưng còn chưa đến được mặt đất, lập tức hóa thành một luồng khí đen.
Hơn nữa giờ phút này, khí tức Nhân Vương đỉnh phong trên người Tiêu Hạo Lam càng trở nên mạnh mẽ. Sau đó Tiêu Hạo Lam không nói hai lời, lập tức đem khối năng lượng Hắc Ám vừa mới lấy từ trong phòng thí nghiệm ra trực tiếp nuốt vào.
Oanh... Sau khi Tiêu Hạo Lam nuốt chửng khối năng lượng Hắc Ám kia, khí tức trên người ông ta lần thứ hai ầm ầm tăng vọt, tiếng răng rắc vang lên, khí thế hư ảnh ba mét phía sau Tiêu Hạo Lam ầm ầm đột phá tới bốn mét, sau đó là năm mét, sáu mét, bảy mét...
Mà giờ phút này, ký ức trong đầu Tiêu Hạo Lam cũng đang nhanh chóng tiêu tán, vốn ông ta còn có thể giữ lại ký ức của ông ta sau hai mươi tuổi, mà giờ phút này ký ức gần mười năm lại trực tiếp hoàn toàn tiêu tán.
Một lúc sau, sau khi Tiêu Hạo Lam đột phá cảnh giới, thân hình khẽ động, ầm ầm phi nhanh về phía Đường Ngọc Hiền. Trên đường đi, sương mù dày đặc. Giờ phút này, trong phạm vi Kinh Bắc, vô số dân chúng đều nhìn thấy trên bầu trời có một luồng khí màu đen, đang chạy nhanh về phía trung tâm Kinh Bắc.
Oanh... Ngay sau khi Tiêu Hạo Lam nổi giận rời đi, thân ảnh Lục cũng xuất hiện ở nơi Tiêu Hạo Lam vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/su-tro-lai-cua-chang-re-vo-dung/2572554/chuong-753.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.