✾ Edit & beta by Link ✾
Quân Mặc Hàn nhìn nụ cười lúc này của Phong Tố Cẩn còn khó chịu hơn cả khóc, anh biết chắc hẳn trong lòng đã phải gánh chịu rất nhiều ký ức và đau khổ. Bây giờ cha tỉnh lại, cuối cùng không giấu không được nữa, tất cả vết thương loang lổ đều lộ ra.
Mấy năm nay cô đã từng dùng bờ vai non nớt của thiếu nữ để gánh tất cả trách nhiệm, vì cha, vì em gái, cô chưa từng từ bỏ.
Những vết thương chồng chất trên người cô dù có hơi phai đi nhưng lờ mờ vẫn có thể thấy được cô từng phải chịu khổ ở nhà họ Phong.
Thế nhưng cô vẫn kiên cường, kiên trì, có lẽ đêm khuya chịu đựng thống khổ nhưng khi tỉnh lại lần nữa, cô vẫn nở nụ cười với cuộc sống, bởi vì cha và em gái của cô vẫn cần cô.
Nếu như cô chết đi rồi, Phong lão phu nhân mất đi thứ có giá trị lợi dụng, có lẽ bà ta sẽ không cho Phong Diệc Việt tiếp tục nhận trị liệu, càng sẽ không quan tâm đến Phong Tố Phỉ tinh thần bất ổn.
Cho nên cô nhất định phải mạnh mẽ kiên trì, nhận tất cả đau khổ chỉ vì thế gian này vẫn còn người để cô lo lắng.
Quân Mặc Hàn nhìn cơ thể căng chặt của Phong Tố Cẩn. Rõ ràng cô vui vẻ nhưng lại không dám buông lỏng, anh càng thở dài trong lòng.
Hiện tại anh không có cách nào an ủi cô, bởi vì những năm trong quá khứ của cô, anh chưa từng tồn tại, chưa từng trải qua đau khổ của cô nên giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/273010/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.