Edit by Ưu & Beta by Rùa
_
Mèo con bắt đầu giãy giụa, luôn kêu chi chi meo meo như rất sợ Quân Mặc Hàn.
Phong Tố Cẩn kinh ngạc nhìn, nhất là khi thấy khuôn mặt lạnh lùng của Quân Mặc Hàn. Cô nói:
"Mặc Hàn, anh đừng dọa mèo con sợ. Đêm hôm đó, chúng ta bị ám sát, nó còn giúp chúng ta đó."
Đương nhiên Quân Mặc Hàn biết. Sau khi anh tỉnh lại, Dạ Tinh đã báo cáo tường tận mọi chuyện cho anh.
Anh nhẹ nhàng hất con mèo lên. Tận mắt thấy con mèo như sắp rơi xuống đất, Phong Tố Cẩn vội vàng đưa tay bắt lấy nó, ôm trong lòng.
Cô nhìn mèo con một chút rồi lại quay ra nhìn Quân Mặc Hàn. Có vẻ Quân Mặc Hàn nhà cô luôn rất lạnh nhạt với tất cả mọi người, kể cả với động vật, chỉ riêng đối với cô lại rất ôn nhu, dung túng.
Phát hiện ra điều này, trong lòng cô lập tức cảm thấy ấm áp.
"Miêu Miêu, anh ấy là Quân Mặc Hàn, tại sao em lại sợ anh ấy? Anh ấy rất tốt mà."
Ánh mắt Quân Mặc Hàn lóe lên một tia sáng. Anh bất lực lắc đầu, đoán chừng cũng chỉ có cô vợ nhỏ của anh cho rằng anh là người tốt.
Quân Mặc Hàn đứng trước mặt Phong Tố Cẩn. Anh nhìn xuống mèo con đang nằm trong tay cô, ánh mắt mang một tia lạnh lẽo ngày càng đậm.
Đôi mắt tuyệt đẹp của mèo con rụt lại. Nó cố chui sâu vào trong lòng Phong Tố Cẩn.
"Được rồi, nó cũng chỉ là mèo con thôi mà, anh đừng dọa nó. Vừa rồi anh không ở nhà, nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-ai-bac-nhat-de-quoc-100-kieu-treu-choc-vo-cua-quan-thieu/273018/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.