Lần này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Trở lại trên xe, Bùi Nhiễm Nhiễm vẫn dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại, thoạt nhìn như rất buồn ngủ.
“Ngủ đi!” Cảnh Thần Hạo sờ tóc cô, cúi đầu nhìn cô.
“Em không buồn ngủ.” Chẳng qua cô cảm thấy tư thế như vậy, nhắm mắt lại có chút thoải mái, “sinh nhật của anh sắp đến rồi, muốn có quà gì?”
Sinh nhật của anh?
Còn hai mươi ngày nhỉ!
Cảnh Thần Hạo nghĩ nghĩ, cúi đầu ghé vào tai cô, nhỏ giọng phun ra một chữ, “em.”
Bùi Nhiễm Nhiễm liền bó tay, cái gì gọi là cô?
Chúng ta kết hôn rồi, chẳng lẽ anh muốn em ly hôn với anh, rồi kết hôn lần nữa?” Vậy thì cô tuyệt đối tuyệt đối sẽ không dễ dàng để anh mang cô tới cục dân chính đâu.
Nhất định phải làm khó dễ ảnh!
“Ý của anh là ở bên em chính là món quà tốt nhất.” Còn những món quà khác, anh không cần.
Qùa cho đàn ông thật khó chọn, nhất là loại người từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không thiếu giống Cảnh Thần Hạo.
Hiện giờ anh đã kết hôn, vợ con cũng có, anh còn muốn cái gì?
Còn có thể tặng anh cái gì mới có thể khiến anh vui đây?
Song thai?
Bùi Nhiễm Nhiễm bỗng nhiên đưa tay sờ cái bụng bằng phẳng của cô, bên trong chắc chắn không có mầm đậu nhỏ, mỗi lần cô đều bắt anh tránh thai.
Ngoại trừ cái đêm anh bị thương đó, ừm, trong thời kỳ an toàn, không thể nào mang thai.
Cô đang nghiêm túc suy nghĩ, trên mu bàn tay của cô bỗng nhiên bị một bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1275144/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.