“Ừ.”
“Vậy được, em là người giữ lời hứa, ít nhất đợi 3 tháng, không phải sao?” Anh thử thỏa hiệp trước, không thể để cô cứ cự tuyệt sự chăm sóc của anh mãi.
Cố Linh nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, trong lòng có chút nghi ngờ?
Có thật không?
Sao lại dễ dàng thỏa hiệp như thế.
Cô gật đầu.
Giờ không phải lúc rời khỏi.
Mẫn Lệ nhìn thấy cô gật đầu, tiếp tục bóp chân cho cô, “Lời mẹ anh em đừng để ý, bà ấy mong có cháu, nhưng anh sẽ không nghe bà ấy, cháu rất quan trọng, nhưng em quan trọng hơn đứa con chưa bao giờ gặp mặt, con sinh hay không cũng được.”
Cố Linh cứ âm thằm lắng nghe, cảm thấy sao giờ Mẫn Lệ dịu dàng thế,
“Em hiểu ý anh chứ.”
“Anh yêu em thật sao?” Vì yêu cô nên nói thế.
Hay chỉ là nói đùa.
“Thật, ít nhất anh thấy thế.” Mẫn Lệ cố tình nén giọng, anh biết cô không thích anh nói lớn.
Thực ra cô cũng cảm thấy thế, nếu lời anh vừa nói trước mặt mẹ Mẫn là nghiêm túc, chắc là thích cô thật.
Hai người đều không nói chuyện.
Mẫn Lệ tiếp tục bóp chân cho cô, sau đó từ từ hướng lên trên, không ngừng tiến gần cô.
Chân Cố Linh rút lại mấy lần, rồi bỏ khỏi chân anh, lấy cái gối trên sofa ôm lấy ngực mình, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, “Em vừa mới hứa với anh, anh lại lên mặt rồi đúng không?”
Có phải cô quá mềm lòng?
“Dạ, bà xã của anh, anh chỉ nhắm mặt em, không có chỗ khác, cũng không có với người phụ nữ khác!” Mẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-ai-cua-ba-thieu-bat-giu-cap-song-sinh-yeu-dau-cua-manh-mau/1276213/chuong-769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.