Đương nhiên Phó Giản Dự sẽ không từ chối yêu cầu này, hắn cầu còn không được nữa kìa.
Dựa lưng vào sô pha, hắn ghì siết Hạ An vào lòng, lại lần nữa rải từng chiếc hôn lên khắp gương mặt thanh tú kia, từ bờ môi, sống mũi đến đôi mắt, đường mày. Nhịp thở và làn hơi của họ giao hoà đan quyện, cứ thế đắm mình vào bầu không khí quấn quýt si mê.
Thời điểm ngừng lại, cả hai đều gần như thở chẳng ra hơi, thân thể cận kề, thầm thì trò chuyện.
Buổi tối tắm xong, mái tóc được sấy thì khô lại mau chóng.
Họ nằm trên giường nép sát vào nhau, lần lượt kể cho nhau nghe từng chuyện đã xảy ra trong hơn một tháng trời xa cách.
Khi nghe Hạ An kế về bầu trời sao cậu và Phan Khâm được ngắm khi ngửa người nằm trên mặt cát, Phó Giản Dự cười cười với vẻ hơi giận dỗi: "Anh còn chưa từng được cùng em ngắm sao, lần đầu tiên lãng mạn thế này lại cứ vậy bị thầy Phan chiếm mất, ừm, anh có hơi ghen đấy."
Hạ An ngạc nhiên nhìn khoé miệng khẽ nhếnh lên của Phó Giản Dự, đoạn nghiêng người hôn lên đó, thỏ thẻ: "Thật ra là đã từng xem rồi."
"Hửm?"
Hạ An nói: "Vào lần đầu em cùng anh đi phỏng vấn ấy."
Phó Giản Dự cố hồi tưởng trong đầu, lục lại ký ức về lần họ đi về cùng nhau sau bữa cơm chiều, ngước mắt ngắm bầu trời ngàn sao lấp lánh.
Hắn nhịn không được mà thở than: "Em vẫn nhớ à, anh suýt nữa thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-bai-canh-tiem/1556062/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.