Lúc Lô Nguyệt Nguyệt đi ra từ trong phòng làm việc, chính là một khuôn mặt như vậy, không có một chút biểu cảm, trên mặt trắng bệnh,die»ndٿanl«equ»yd«onánh mắt đờ đẫn vô hồn; cô bây giờ không có biện pháp tưởng tượng, tình cảm giữa cô và Lăng Thiệu cứ như vậy mà kết thúc.
Cô không yêu đủ anh,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng cô không dám đi tìm anh, cô sợ mẹ bị Lăng phu nhân đuổi việc, cô sợ mẹ lo lắng sợ hãi; không biết từ lúc nào, trong mắt ẩn chứa nước mắt, cứ như vậy mà rơi xuống đất,die»ndٿanl«equ»yd«oncô đi về phía trước thật lâu, thật lâu, rốt cuộc tìm được một nơi an tĩnh, cúi đầu mà bắt đầu khóc rống lên.
Không biết khóc bao lâu, một giọng nam dễ nghe vang lên ở trên đầu cô, còn dẫn theo chút nụ cười,die»ndٿanl«equ»yd«on"Nguyệt Nguyệt, em làm sao vậy? Chẳng lẽ thi không tốt sao?"
Lô Nguyệt Nguyệt nghe thấy giọng nói của Ngô Lạc Lâm, hết sức cắn môi để cho mình không khóc,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng nước mắt cứ rơi xuống, từng giọt lớn rớt xuống đất; ngược lại Ngô Lạc Lâm rất yêu thương bộ dáng này của cô, trong ký ức của anh, cô chưa từng khóc như vậy, không khỏi vươn tay ra, vỗ nhẹ bả vai của cô, "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì?"
"Học trưởng,die»ndٿanl«equ»yd«onem…....em không có. . . . . ." Cô nói đến một nửa, nói không thốt nên lời, trong lòng của cô thật sự rất khổ sở nha! Tâm tình lúc này của cô rất trầm thấp, định vùi mặt mình trong đầu gối, thân thể lay động gay gắt.
Ngô Lạc Lâm vỗ nhẹ bả vai của cô, đem cô ôm vào trong ngực của mình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-em-den-nghien/1848962/chuong-8-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.