Đây là phòng khách, lúc có yến tiệc, sắp xếp cho khách nghỉ ngơi ở đây.
Cô chỉ cảm thấy không khí bữa tiệc quá mức áp lực, đi lên hít thở không khí, không ngờ tới người đàn ông này dám trắng trợn xông vào, ở chung một phòng với cô.
Chẳng lẽ anh không sợ bị người ta nhìn thấy sao?
Chẳng lẽ anh không biết chột dạ sao?
Nhỡ đâu, Lục Tuấn Ngạn đi lên tầng, phát hiện ra thì sao?
Sao anh có thể không kiên nể gì như vậy!
Mộ Niệm Đồng cúi đầu, căn bản không dám nhìn thẳng mắt anh.
Giống như khiêu khích, người đàn ông đến gần cô hơn một chút nữa, thân thể dán sát vào thân thể cô, không hề có khoảng cách.
Mộ Niệm Đồng hít vào một hơi khí lạnh, nhắc nhở anh lần hai, “Lục Cảnh Kiều, nơi này là nhà họ Lục, dưới tầng còn có nhiều khách khứa như vậy, chẳng lẽ anh…”
“Em không có gọi tôi là chú.” Lục Cảnh Kiều ngắt lời cô nói.
Mộ Niệm Đồng kinh ngạc nhìn anh, không biết anh nói như vậy, rốt cuộc là có ý gì.
“Em gọi thẳng tên của tôi, lúc nhìn thấy anh, ánh mắt ái muội như vậy, chẳng lẽ, em không muốn thử một lần nữa, tối hôm qua…”
“Anh câm miệng!”
Mộ Niệm Đồng sắp hít thở không thông rồi!
Trái tim đập vô cùng nhanh, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!
Cô vụng về muốn giải thích: “Lúc trước tôi… Là vì, căn bản không biết anh là chú của Lục Tuấn Ngạn! Nếu tôi biết, sẽ không… Sẽ không…”
Lời nói còn lại, cô lúng túng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-hon-de-nhat-the-ky-ong-xa-hon-rat-sau/1902152/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.