Lục Tuấn Ngạn híp mắt, có chút nghi ngờ, “Không phải cô chủ động gọi điện?”
“Anh cứ nói đi? Anh nghĩ là tôi sẽ chủ động gọi điện cho anh sao?”
Dừng một chút, Mộ Niệm Đồng nói tiếp: “Lục Tuấn Ngạn, lần trước là Lý Mộng Na, lần này lại là ai đây? Cứ luôn mồm bảo tôi nhường chỗ! Thật không nghĩ được anh lại giỏi dỗ nhân tình như vậy. Rõ ràng là anh không chịu ly hôn thế mà tới bên miệng bọn họ sao lại thành tôi cứ đuổi theo anh dây dưa không dứt?”
Lục Tuấn Ngạn cũng nhận thấy việc này có chút khác thường, anh ta nhìn Mộ Niệm Đồng rồi hoài nghi nói, “Cô ấy nói gì?”
“Cô ta nói cái gì sao anh không đi mà hỏi? Sao? Chẳng lẽ anh còn phải nhờ tôi nhìn hộ gương mặt thật cô nàng nhân tình của mình à? Tôi lười xen vào chuyện của mấy người!”
Nói xong, Mộ Niệm Đồng thêm vào, “Mời anh rời khỏi đây. Giờ tôi bận lắm chẳng có thời gian mà để ý tới anh!”
“Cô bảo tôi rời khỏi đây?”
Nếu mà lúc riêng tư cô nói như vậy, sai khiến anh ta, làm nhục anh ta thì anh ta chưa chắc sẽ so đo với cô!
Nhưng mà bây giờ, ngay trước mặt Lục Cảnh Kiều, cô lại quát bảo anh ta đến hay đi, làm cho Lục Tuấn Ngạn lập tức thẹn quá thành giận, anh ta chỉ tay vào Lục Cảnh Kiều, “Anh ta thì sao? Mộ Niệm Đồng, cô cứ lớn tiếng phê phán tôi, thế cô lại là loại gì? Sau lưng tôi, cô câu tam đáp tứ, hồng hạnh xuất tường, cho tôi đội nón xanh phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-hon-de-nhat-the-ky-ong-xa-hon-rat-sau/1902310/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.