Hạ Âm lắc đầu nói:
"Làm vậy có chút nguy hiểm, Ấn cốc vốn là địa phương thần bí ẩn chứa rất nhiều điều chúng ta không biết. Nếu như chúng ta tiêu hao phần lớn lực chiến đấu trên người đám sinh vật kia, một khi gặp phải Hồn sủng bá chủ giống như Vũ Vân Long thì chết chắc rồi."
"Thay phiên trấn thủ được không?"
Sở Mộ mở miệng nói:
"Bây giờ mỗi đợt địch nhân tiến công cũng không mạnh lắm, lấy thực lực mỗi người đều có thể ứng phó. Ta trước tiên thủ một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này các ngươi có thể yên tâm tu luyện, không cần phải băn khoăn lo lắng chuyện gì. Sau khi Hồn sủng của ta hao hết chiến lực, hai người các ngươi sẽ tiếp tục trấn thủ. Ta có thể tĩnh tu, đồng thời Hồn sủng cũng được nghỉ ngơi hồi phục."
"À, như vậy cũng tốt! Nhưng mà chúng ta sẽ hi sinh rớt một phần ba thời gian tu luyện rồi?"
Lâm Mộng Linh chần chờ một lát rồi nói.
"Đành phải vậy thôi, chung quy còn tốt hơn lãng phí toàn bộ thời gian."
Hạ Âm đồng ý với phương pháp của Sở Mộ.
Lâm Mộng Linh đành phải gật đầu bất đắc dĩ, trước khi đến đây bọn họ không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này.
"Sở huynh đệ, để ta thủ trước."
Hạ Âm nói với Sở Mộ.
"Được thôi!"
Sở Mộ cũng không từ chối, Hồn sủng của Hạ Âm thích hợp phòng thủ, để hắn thủ trước là chuyện hợp lý.
Sở Mộ và Lâm Mộng Linh tiếp tục tu luyện. Vì phòng ngừa ngoại giới ảnh hưởng, bọn họ quyết định phong bế thính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-mi/2187344/chuong-1548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.