Thẩm Thác không để ý đến vẻ mặt của trưởng công chúa, trực tiếp bước lên phía trước, liếc nhìn Vũ Anh sau lưng.
Vũ Anh hiểu ý, rút đao tiến tới trước mặt Lý Vân Cẩm, mặt không cảm xúc rút đao, gác ngang giữa Lý Vân Cẩm và Ngu Ninh, "Trước mặt bệ hạ, ai dám càn rỡ!"
Đám nha hoàn nhìn thấy thiên tử và trưởng công chúa tới, đều sợ vỡ mật, vội vàng lùi lại mấy bước, quỳ rạp xuống đất.
Lúc này Lý Vân Cẩm cũng hoàn hồn, thu lại vẻ giận dữ trên mặt, được Lý Vân Thanh đỡ dậy, run rẩy quỳ xuống.
"Cung thỉnh bệ hạ thánh an."
Âm thanh hỗn loạn nhất thời tiêu tan, sợ đến mức không ai dám thở mạnh.
Lý Vân Cẩm vẫn hống hách, lên tiếng trước: "Bệ hạ phải làm chủ cho thần nữ!"
"Làm chủ? Ngươi có gan g.i.ế.c người, còn cần trẫm hoàng đế này làm chủ?" Thẩm Thác rũ mắt liếc Lý Vân Cẩm, sắc mặt hờ hững, "Là quận chúa hoàng thất, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám dọa g.i.ế.c người, Lý gia và trưởng công chúa dạy dỗ con cái như vậy sao?"
Trưởng công chúa giận Lý Vân Cẩm không nên thân, vội vàng quỳ xuống, "Bệ hạ hiểu lầm rồi, con gái thần còn nhỏ, lời này chắc chắn là vô tâm nói ra."
Lý Vân Cẩm vốn tưởng rằng hoàng đế là cậu ruột, chắc chắn sẽ đứng về phía nàng ta, trừng phạt hai tỷ muội Tạ gia, nhưng không ngờ, câu đầu tiên của bệ hạ lại là trách phạt nàng ta.
Bên kia, Tạ Doanh Xuân và Ngu Ninh quỳ cùng nhau, hai người đều cúi đầu không nói gì, trên cổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-cua-hoang-de/812454/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.