Quân Lam Tuyết không biết, nàng hoàn toàn tin tưởng mọi hành động của hắn như vậy, làm cho trong lòng Khúc Vô Nham tràn trề vui sướng, trong phút chốc,đôi mắt trở nên cực kỳ diệu dàng.
Nhìn chăm chú vào dung nhan thanh lệ nằm trong ngực, trong lòng Khúc Vô Nham nổi lên từng cơn rung động, Tuyết Nhi của hắn, đang từng chút từng chút, từ từ trở lại bên người hắn.
Như vậy là tốt rồi.
Có lẽ cái ngày nàng thực sự trở về bên hắn, cần rất nhiều rất nhiều thời gian, nhưng vậy thì đã sao, chỉ cần nàng có thể trở lại, đó chính là thỏa mãn lớn nhất của hắn.
Đối với Mê Vụ Sâm Lâm bí ẩn này, chỉ cần có nàng ở đây, hắn còn có phải sợ gì nữa?
Khẽ cười một tiếng, hắn nhẹ nhàng ôm chặt thân thể gầy yếu của nàng thêm mấy phần, dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cho nàng.
Ừ, thật là gầy. . . . . .
Chờ sau khi ra ngoài, hắn nhất định phải giám sát ba bữa cơm mỗi ngày của nàng, gầy như vậy, làm sao có thể?
Lúc này ở kinh đô.
Ánh sao tỏa sáng khắp bầu trơi, Tô Lăng Trạch yên lặng ngồi trong lương đình, ánh sao chiếu xuống tạo thành những chấm nhỏ, ánh trăng sáng ngời như lẻ loi một mình.
Hầm băng được xây dựng xong, Tô Lăng Trạch ôm Hoàng tổ mẫu vào đó, ngăn cách tất cả ồn ào bên ngoài, cho nàng an tĩnh ở nơi này, Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ thích.
Tô Lăng Trạch cúi đâu, ngắm nghía quả huyền thiết châu ở trong tay, nhìn như một quả hyền thiết châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-cua-vuong-ai-phi-thieu-quan-giao/1936352/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.