Lúc mang theo nàng chạy trối chết, rất sợ lại lạc nhau một lần nữa, ngay cả hiện tại đã an toàn, tay vẫn đặt ở eo nàng, còn không chịu lấy ra, điều này làm cho Quân Lam Tuyết không khỏi tức giận. "Đã không chạy nữa, ngươi còn không mau buông ra?"
Người này, rốt cuộc có biết nam nữ thụ thụ bất thân là thế nào không?
Nàng nghiêm mặt nói, giọng nói không tốt lắm, có chút tức giận thở gấp.
Tô Lăng Trạch giơ tay lên, thản nhiên nói: "Bổn Vương không có chạm vào ngươi." Chưa hết, giống như còn sợ nàng không tin, giơ hai tay của mình lên thật cao, ở trước mắt nàng quơ quơ.
Lập tức trong lòng có chút không vui, tiểu nô tài lại có thể không thích cùng hắn thân cận?
Cái thói quen này thật không tốt? Phải thay đổi.
Sau khi trở về vương phủ, nhất định phải làm cho thói quen của nàng tốt hơn?
Quân Lam Tuyết nhìn chằm chằm hai tay hắn, đúng là để không, như vậy. . . . . .
Vậy là tay ai ôm ngang hông mình?
Cảm nhận được sức lực ngang hông càng ngày càng chặc hơn, sắc mặt Quân Lam Tuyết cũng từng chút từng chút trầm xuống.
Tô Lăng Trạch lập tức phát hiện Quân Lam Tuyết không thích hợp, đang muốn nói gì thì sau đó, đột nhiên cảm thấy ngang hông mình chợt căng thẳng, giống như có thứ gì quấn lên hông của mình.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được một chút khiếp sợ và bất đắc dĩ.
"Cái gì vậy." Sắc mặt Quân Lam Tuyết thối lại, nghiêm mặt hỏi, cảm giác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-cua-vuong-ai-phi-thieu-quan-giao/1936368/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.