Ném qua một bên, rơi trên một tảng đá lớn, rồi sau đó miệng rộng mở ra, hướng về hai tay của Tô Lăng Trạch mà cắn ——
Phát hiện ý đồ của nó, Tô Lăng Trạch vội vàng muốn rút tay về bóp cổ của nó, nhưng động tác của nó lại nhanh hơn, lúc tay hắn chưa kịp thu hồi, đã cắn xuống một cái.
Hàm răng bén nhọn đâm vào, trong nháy mắt máu tươi nhiễm đỏ trên mặt hồ, tựa như đóa hoa đang nở rộ, Quân Lam Tuyết trầm xuống, nắm chặt chủy thủ lên lần nữa, vậy mà nó thế nhưng há to cái miệng rộng, trực tiếp đem cây chủy thủ cực kỳ cứng rắn mà cắn gãy, mà cái đuôi của nó giống như có gai, quét qua bả vai Quân Lam Tuyết, lập tức tạo ra bốn năm vết thương.
"Đi mau?" Tô Lăng Trạch thấy nàng bị thương, thấp giọng rống to.
Quân Lam Tuyết không nói, nàng sẽ không vứt bỏ đồng bạn mình chạy trước, huống chi, hắn là Tô Lăng Trạch. Nàng cầm lấy chủy thủ, tỉnh táo mà cố chấp đâm tới quái vật.
Sắc mặt Tô Lăng Trạch hoàn toàn có thể dùng từ mặt than để hình dung, hắn hiểu được cách làm của Quân Lam Tuyết, cũng biết quyết định của nàng không ai có thể thay đổi, vì vậy chỉ có thể tức giận mắng một tiếng ở trong lòng, sau đó dùng tay không bắt lấy đoạn chủy thủ bị gãy rơi dưới đất lên, hung hăng đâm lên cổ nó.
"Ổ ——"Quái vật bị đau gầm rú ra tiếng, cái đuôi dài trực tiếp đem vật khiến nó khổ sở như vậy ném văng ra ngoài, mắt Tô Lăng Trạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-cua-vuong-ai-phi-thieu-quan-giao/1936369/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.