Khúc vô nham tự tay đặt ngọc tỷ cùng binh phù vào tay Quân Lam Tuyết.
Trên một lớp băng vải dày trên tay, tựa những món đồ bình thường khác.
Hai thứ này, liên hệ đến sự tồn vong của cả một vương triều.
Quân Lam Tuyết nhìn chằm chằm vào hai thứ binh phù cùng kim ấn trong tay mình.
Phá hủy nó.
Cha, mẹ, Quân gia mọi người, hết thảy tất cả, đều được báo thù, đây chính là mục đích của nàng, cho tới nay là điều mà nàng mong muốn nhất.
Phá hủy nó.
Đây là giang sơn của hắn, nguồn gốc của hắn, tất cả của hắn, nếu như phá hủy nó, giữa bọn họ, cũng không còn cách nào có thể đến với nhau nữa.
Thân nhân cùng người yêu, vì sao vĩnh viễn đều là thứ khó để chọn lựa?
Hủy, hay không hủy? Nàng nắm chặt tay, vết thương trên tay vì lực đạo quá lớn mà tét ra, máu tươi thấm đầy băng gạc, nhưng nàng lại không cảm thấy bất kì đau đớn nào.
"Tuyết Nhi, ngươi còn do dự cái gì?" Khúc Vô Nham thấp giọng nói: "Ngươi không muốn báo thù sao?"
" Ta muốn." Quân Lam Tuyết hít sâu một hơi, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Nhưng..." Lại không bỏ được.
Không bỏ được người duy nhất nàng yêu.
Đầu ngón tay Khúc Vô Nham hơi căng thẳng, tròng mắt sâu thẳm, mơ hồ trầm xuống.
Hắn lại không hiểu được tâm ý của nàng sao.
Tuyết Nhi của hắn, Tuyết Nhi đã yêu kẻ khác, đã không trở về được nữa.
Bỗng nhiên hắn xoay người, tựa như muốn lấy binh phù cùng ngọc tỷ từ trong tay nàng: "Ngươi không đi thì ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-cua-vuong-ai-phi-thieu-quan-giao/311853/quyen-2-chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.