Bởi vì cái đẩy vừa rồi, nước trà nóng trong cốc đổ lên tay của Nam Cung Nhu, nàng ta đau đớn đứng không vững ngã trên mặt đất.
Cái cốc cũng rơi xuống, vỡ tan tành.
“Tỷ tỷ, muội không có...” Lúc Nam Cung Nhu ngã xuống, khăn voan cũng trượt xuống, lộ ra khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành.
Nàng ta xoa bàn tay đỏ bừng, đôi mắt ngấn nước, tủi thân nhìn chằm chằm Sở Minh Khiêm.
Sở Minh Khiêm vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ôm nàng ta vào lòng, đau lòng nói: “Nhu Nhi, nàng có sao không?”
“Ta, ta không sao, chàng nhanh nhìn xem tỷ tỷ có bị bỏng không” Nam Cung Nhu yếu đuối đáng thương nói.
Nghe thấy những lời này, mọi người đều rất thích nàng ta, nàng ta thật sự quá thiện lương, bị bắt nạt còn quan tâm Vân Cẩm Nguyệt.
Quan trọng hơn, khuôn mặt của nàng ta lộ ra, mọi người nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của nàng ta, càng thêm chán ghét Vân Cẩm Nguyệt.
Sở Minh Khiêm nhìn thẳng vào mắt Vân Cẩm Nguyệt, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng: “Vân Cẩm Nguyệt, ngươi muốn chết đúng không?”
Ánh mắt của hẳn cực kỳ lạnh lếo, giống như đang nhìn thứ ghê tởm nhất trên đời.
Vân Cẩm Nguyệt vỗ vỗ ngực, vội vàng chạy đến chỗ Nam Cung Nhu, ngồi xổm xuống, quan tâm đỡ nàng ta lên: “Xin lỗi muội muội, là do cốc trà kia quá nóng, ta không kịp đỡ cốc”
“Không sao đâu tỷ tỷ, có thể đỡ muội lên được không?” Nam Cung Nhu dịu dàng nói, đột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-ngao-man-cua-vuong-gia/692136/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.