Văn Minh Ngọc hỏi hắn đã trốn đi đâu, sao tìm mãi không thấy, vừa rồi họ gần như đã lật cả ký túc lên, khiến cậu sợ tới mức suýt nữa tim ngừng đập.
Nhưng Mục Trạm chỉ trốn trong tủ.
Khoảnh khắc cửa tủ được mở ra, hắn lo lắng đến mức không nhìn thấy ánh sáng, trong tiềm thức muốn lui ra ngoài. Nhưng ngay sau đó, hắn nhận ra có gì đó không ổn.
Mọi người đều không nhìn thấy hắn, như thể hắn hoàn toàn không tồn tại.
Lúc nhận ra điều này, hắn đã choáng váng, đầu óc trống rỗng và không thể phản ứng.
Bên ngoài tủ có tiếng nói, hắn nghe thấy đứa nhỏ kia vùng vằng xin lỗi Văn Minh Ngọc, khi những người đó đều đã rời đi, Văn Minh Ngọc muốn ra ngoài tìm hắn.
Mục Trạm liền đi ra, thân thể nhanh hơn đầu óc, lập tức kéo vạt áo Văn Minh Ngọc.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng hắn quả thực hơi sợ.
Đột nhiên đến một nơi xa lạ rồi đột nhiên biến mất trong giây lát, lần sau, hắn sẽ hoàn toàn biến mất sao? Ký ức của những người biết hắn sẽ nhanh chóng phai nhạt, sẽ không ai biết hắn đã từng đến thế giới này.
Gương mặt hắn căng chặt, nhưng ánh mắt lại hiện lên một chút hoảng sợ.
Sau đó, Văn Minh Ngọc quay lại nhìn thấy hắn, cậu không chút do dự ôm hắn, mạnh đến mức Mục Trạm không thể không lùi lại một bước.
Cái ôm thật chặt, nhưng nó mang đến cho hắn một cảm giác chân thực đến khó tả.
Khi người khác không nhìn thấy hắn, cho nên không phát hiện hắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-omega-cua-de-vuong/2377464/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.