Cách mười một năm, hắn lại gặp lại Văn Minh Ngọc.
Phản ứng đầu tiên của Mục Trạm không phải là vui mừng.
Vì nó quá đột ngột.
Lại còn khi hắn đã quyết định từ bỏ và tưởng chừng không thể gặp lại cậu trong cuộc đời này thì cậu lại xuất hiện mà không hề báo trước.
Giống như rơi vào một giấc mơ, không thực, rất phi lý và giả dối.
Bước chân Mục Trạm dừng lại, ánh mắt hắn thăm dò rơi vào một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, như muốn xuyên thủng mọi vỏ bọc, nhìn thấu tận đáy lòng.
Lại là âm mưu tính kế sao?
Văn Minh Ngọc trước mặt hoàn toàn không giống như người hắn đã vẽ, nhưng lại khiến hắn cảm thấy Văn Minh Ngọc lúc nhỏ đã lớn lên.
Trên thực tế, sau nhiều năm như vậy, ký ức đó đã trở nên rất mơ hồ từ lâu, khi hắn kiên trì muốn nhớ lại, thỉnh thoảng sẽ hiện ra một vài hình ảnh rõ ràng. Nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy Văn Minh Ngọc trưởng thành thực sự. Bức tranh đó chỉ là kết quả của trí tưởng tượng dựa trên những gì hắn đã thấy khi còn nhỏ.
Đó đơn giản chỉ là trực giác cùng một cảm giác quen thuộc rất phi lý.
Còn cả một chút ngọt ngào.
Đó đều là những thứ mà Văn Minh Ngọc giả không có.
Mục Trạm ép mình phải bình tĩnh lại, không muốn đưa ra những quyết định vội vàng. Vì vậy, hắn xoay người rời đi, còn ra lệnh cho người đưa Văn Minh Ngọc qua.
Mục Trạm hỏi tên cậu, khi nghe thấy phát âm tương đồng, sắc mặt hắn chợt biến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-omega-cua-de-vuong/2377466/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.