Tư Tuyết đang cảm thấy rất bất lực. Nàng còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Quyền Mạch Ngự đè lại, sau đó cả người Tư Tuyết đều dán vào tường, cảm thấy rất là khó chịu.
Quyền Mạch Ngự bắt đầu xé quần của nàng.
“Này, chủ tử, ngài đừng có như vậy…” Tư Tuyết muốn quay đầu lại nhưng vẫn không có sức.
Nghe thấy Tư Tuyết gọi hắn là chủ tử, không còn gọi thẳng tên của hắn như vừa nãy nữa, lửa giận trong ánh mắt của Quyền Mạch Ngự mới nhỏ xuống một chút.
“Đừng lãng phí sức lực của mình nữa.” Giọng nói khàn khàn của Quyền Mạch Ngự vang lên bên tai của Tư Tuyết.
Tư Tuyết yếu ớt đập đầu của mình vào tường, thực sự muốn tự đập chết mình.
”Chủ tử, ta khó chịu, thay đổi tư thế đi.” Tư Tuyết vỗ tay Quyền Mạch Ngự, nói nhỏ.
Động tác của Quyền Mạch Ngự dừng lại, ánh mắt tối sầm, im lặng hồi lâu cũng không có động tác gì.
“Ừ.” Thật lâu sau, Quyền Mạch Ngự mới ừ một tiếng.
Tư Tuyết thở dài một hơi, sau đó, Quyền Mạch Ngự buông Tư Tuyết ra, Tư Tuyết cử động cánh tay của mình, cuối cùng cũng sống lại.
Sau đó Tư Tuyết sờ lên cái eo đang đau nhức của mình, xoay người sang chỗ khác, nàng vẫn còn đang nằm trên cái giường sập, nhìn cái giường sập của mình thì lại càng đau đầu. Nàng leo lên người Quyền Mạch Ngự, ôm lấy cổ của hắn.
Ánh mắt của Quyền Mạch Ngự tối sầm lại, hắn ôm lấy Tư Tuyết, để nàng dạng chân ôm hắn.
Toàn bộ xiêm y trên người Tư Tuyết gần như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/2159785/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.