Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự im lặng không nói gì.
“Chủ tử, đừng làm vậy, Hi Thần đại nhân đang theo dõi đó.” Tư Tuyết nói cẩn thận từng li từng tí, sợ không cẩn thận chút thôi là sẽ làm cho Quyền Mạch Ngự không vui.
“Ai bảo ngươi cứ đi chọc nàng ta.” Quyền Mạch Ngự khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng trả lời.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói như thế, Tư Tuyết cảm thấy mình thực sự quá oan uổng.
“Này, cái nồi này ta không chịu cõng đâu nha, cái gì mà do ta chọc nàng ta chứ. Chủ tử, có lẽ ngài không biết, nàng ta xấu xa lắm đó…” Tư Tuyết tức giận phản bác.
Quyền Mạch Ngự híp mắt nhìn Tư Tuyết, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Ngươi cứ nói là có cho trẫm hôn ngươi không đi.” Quyền Mạch Ngự ngắt lời Tư Tuyết.
Đột nhiên Tư Tuyết im lặng, nàng nhìn Quyền Mạch Ngự rất lâu rất lâu rồi bỗng cười lên một tiếng.
“Được thôi, chủ tử không cần hôn đâu, ta có thể chủ động được không? Hử? Có được không?” Tư Tuyết mở to đôi mắt nhìn hắn, nhìn rất là hoạt bát.
Thấy bộ dạng này của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự cũng khó lòng từ chối.
“Ừ, nhưng miễn ngươi không có ý đồ xấu là được.” Quyền Mạch Ngự trầm thấp nói, trong giọng nói mang theo chút cưng chiều.
“Được, ta hứa sẽ không!” Tư Tuyết thề: “Vậy chủ tử, ngài có thể thả ta xuống được không.”
Nghe Tư Tuyết nói vậy, Quyền Mạch Ngự khẽ nhíu mày, mặc dù trong lòng không vui nhưng nghĩ đến chuyện Tư Tuyết chủ động muốn hôn hắn, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-phi-vo-do-cuong-phi-phach-loi-cua-bao-quan/2159793/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.