Mọi người không thấy trong lúc đó bọn họ "Hỗ động", tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy vị Thiển phi nương nương mới tăng phân vị nói xong câu nói kia với đế vương liền dựa mạnh vào đế vương, thấy nàng làm nũng tỏ vẻ chính mình cũng mệt mỏi, khóe miệng mọi người đều run rẩy.
Chưa thấy qua có người dám như vậy!
Hay là nói, kỳ thật đế vương thích giọng điệu này.
Phượng Thiển bị mọi người nhìn bằng ánh mắt ái muội, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, thầm mắng một tiếng hỗn đản, liền giữ tư thế này khó khăn véo cánh tay nam nhân một chút.
Quân Mặc Ảnh ăn đau, biểu tình trên mặt lại mảy may không thay đổi, ngược lại khẽ cười một tiếng, tức giận đến mức Phượng Thiển nhảy dựng ra khỏi người hắn.
Lưu manh, liền hắn giả bộ.
Nàng chuyển toàn bộ oán khí lên người Hi phi, tràn đầy ác ý nhìn nàng.
Hi phi tức giận đến khớp hàm run run, thở hổn hển.
Trời biết nàng nghĩ muốn nói việc Phượng Thiển làm nói ra, nhưng nàng không biết, nếu nàng thật sự nói, Hoàng Thượng là sẽ giúp đỡ nàng, vẫn là sẽ giúp đỡ tiểu tiện nhân Phượng Thiển kia.
Nếu giúp nàng lấy lại công đạo cũng thôi, nếu giúp đỡ Phượng Thiển vậy chẳng phải nàng tự khiến mình mất mặt, càng thêm dọa người sao!
Dù sao, Hoàng Thượng thiên vị tiểu tiện nhân kia cũng không phải lần đầu tiên.
Ngay lập tức, Hi phi đã suy nghĩ ra trăm câu chuyện.
Cuối cùng nàng hạ mí mắt, quyết định ăn ngay nói thật.
Nàng cũng không tin, ở trước mặt văn võ cả triều,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sung-quan-luc-cung-de-vuong-kieu-man-hoang-phi/412760/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.